GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 18

trở về rất ít, hình như chỉ có đoàn xe đi sau. Có lẽ những chiếc xe này về
chở thêm súng đạn, và đoàn xe đi trước đã lọt ổ phục kích.

Tiếng súng ở mạn cầu đã thưa thớt dần.

Chừng mười lăm phút sau, khi nhìn ra đường, chúng tôi thấy có một

đoàn người mặc quần áo màu vàng, vai vác súng đi đầu trần. Tôi lật đật ra
sân: Thôi đúng rồi, họ rút đi, và lính mình về. Tôi mừng rỡ như điên định
đưa tay vẫy thì chợt nhận ra nơi hông họ đeo cái bị rết. Lính quốc gia thì
mang ba lô chứ. Tôi sững lại. Ðoàn người cũng không đông lắm, chỉ chừng
vài chục người.

Thái lúc này mới thấy sợ hãi:

- Thôi chết em rồi. Họ vào biết em là cán bộ xây dựng nông thôn thì

không cách gì sống nổi.

Tôi bảo nó đưa giấy tờ cho tôi giữ. Tôi cẩn thận bỏ giấy tờ của nó trong

cái túi áo rồi xếp gọn đặt giữa mớ quần áo đang gói ngổn ngang trong một
tấm drap lớn. Anh tôi cố tin tưởng:

- Anh nhà giáo chắc không can chi. Nếu họ hỏi em, em nói em là học

sinh nghe.

Thái dạ nhưng nghe chừng yếu xìu. Gia đình Bé lại lật đật dọn xuống.

Mấy bao bố đựng gạo, áo quần, mấy cái soong. Chú tôi không đi, má tôi
kêu trời kêu đất, nhưng tụi em tôi bảo chú ở lại giữ nhà. Trên đó đã có cái
hầm cũ làm sau vụ pháo kích lần trước. Má tôi không tin tưởng vào cái hầm
đó lắm. Bà bắt Bé đi gọi ông xuống nhà, nhưng Bé vừa đi một lát, đã hớt ha
hớt hải quay lại:

- Bác ui, họ về đông như kiến. Họ đang họp ngoài nghẹo, họ treo cờ, họ

hô hào. Họ lấy hết Huế rồi. Người ta bảo bên Phú Văn Lâu treo cái cờ gì to

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.