GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 180

về phía hữu ngạn để thoát tay Việt cộng nữa. Tôi được biết là ở trường
Đồng Khánh, Quốc Học và trường Kiểu Mẩu đã trở thành những nơi tạm
cư cho đồng bào. Họ ở những nơi này cũng như đùa giỡn với tử thần vì
những trái đại bác bất chừng hoặc bị kẹp giữa hai phe đánh nhau, ngày nào
cũng có người chết. Tôi cố hỏi thăm tin tức vùng anh tôi ở, nhưng họ lắc
đầu hoặc cố mò đoán trả lời thì cũng càng bi quan hơn, chả hạn như:

- Trên đó nát hết rồi, thành bình địa rồi.

Có người còn nói y như mình đã chứng kiến tận mắt:

- Trên đó thì chỉ có Việt cộng chớ dân thì còn ai nữa. Nội đại bác bắn

ngày đêm, mười mấy ngày nay cũng đủ chết rồi, đừng nói súng đạn, đừng
nói chuyện họ đấu tố. Tui ở Bến Ngự mà thấy mùi hôi bốc xuống nì. Chó
nó lên tha cả cánh tay, cả khúc chân còn đầy thịt, rùng rợn lắm.

Một người còn thêm:

- Trên nớ chết không ai chôn, không còn cái nhà mô nguyên vẹn. Mấy

hôm trước có người trốn về nói cho tui nghe rứa đó.

Thôi, như vậy tôi còn hy vọng gì gia đình anh tôi còn sống nữa. Cả cô

em gái mà khi ba tôi từ giã cõi đời, mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt nó như
muốn gởi gắm những người ở lại. Mấy đứa cháu nhỏ nữa, mấy năm nay tôi
mới về, bận việc tang chưa kịp bế kịp bồng.

Nước mắt tôi muốn trào ra, và lòng tôi không còn chút hy vọng nào nữa.

Nhưng lúc đó, tôi lại nghe một giọng khác trả lời một người nào đó đang
hỏi.

- Trên Từ Đàm hả? Cũng có người thoát chớ. Họ đi lên ngả Tây Thiên,

trên đó yên lắm, nhưng khổ là ở đó lại đầy quân giải phóng. Bộ chỉ huy của
họ mà. Nhiều người mắc kẹt nhưng mần răng chẳng có người thoát được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.