GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 182

Má tôi thắc mắc:

- Người ta tản cư hết, răng nó chưa đi.

Rồi bà nhất định ở lại đây để chờ. Khi vào nhà, mợ Giáo mua cho tôi

một tô cháo lòng.

Tô cháo lòng nóng hổi, thơm phức, nhưng khi nuốt miếng cháo vào cổ

họng, tôi lại thấy đắng ngắt.

Lúc này mà tôi còn muốn ăn ngon, muốn sung sướng, quả tôi là một

người ích kỷ. Tôi đang nhớ con tôi, chồng tôi. Tôi đang lo cho anh chị tôi,
em gái tôi cùng lũ cháu nhỏ. Tôi có thật được sống rồi không? Và sống có
mỗi mình.

Nước mắt tôi trào ra. Lài hỏi:

- Răng không ăn đi, nóng há. Ừ, tô của mình nhiều tiêu quá, ăn nóng

chảy cả nước mắt đây nì.

Lài lại cười. Tôi quay đi dấu đôi giòng lệ. Má tôi vẫn còn ngồi ngẩn ngơ

trước tô cháo. Tôi lau nước mắt nói:

- Ăn đi má.

Má tôi nói:

- Con ăn đi con. Tội nghiệp con quá, mười mấy ngày nhịn đói nhịn khát.

Tôi chớp mắt, màn nước mỏng nhòa dần và tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt

má tôi. Bà đang nhìn tôi chằm chặp. Bát cháo còn đặt trước mặt và làn khói
đã mỏng dần, sắp nguội lạnh. Mấy miếng huyết heo nổi lều bều.

Tôi bỗng rùng mình, miếng huyết heo giống những vết máu bầm mà tôi

đã nhìn thấy. Tôi đẩy tô cháo ra xa. Má tôi ôm mặt òa khóc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.