GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 184

Thái tin tưởng:

- Bác cứ yên trí đi, họ không biết mình là ai mô. Chạy đi mô cũng rứa

hết, ở mô cũng có họ rồi.

Thái cố làm cho má tôi yên trí mà ở lại đây, chớ đọc qua đôi mắt nó tôi

hiểu là nó đã quá mệt mỏi, liều đến đâu hay đó. Cậu Giáo mắng nó ăn mặc
sạch sẽ, biểu lấy quần áo nhà quê mà mặc. Mợ Giáo cũng đưa cho tôi bộ đồ
đen rộng thùng thình. Má tôi dặn tôi phải bối tóc kiểu Huế lên cho cao, lỡ
đêm họ có vào hỏi thì nói là dân làm rẫy. Tôi soi người trong tấm kiếng và
bỗng thấy mình xa lạ hẳn, tôi nhìn tôi cũng không còn nhận được nét quen
thuộc nữa.

Từ giờ phút đó cho tới trưa chiều, tôi không rời mắt khỏi đường cái.

Những đoàn người chạy loạn về càng lúc càng đông. Có hỏi họ chỉ khoát
tay chỏ lại đàng sau với một câu nói vội vàng: Đánh nhau sau nớ, chết hết.
Đến trưa chiều thì tôi thấy có người chở cả xác chết trên xe đạp mà chạy
về.

Một gia đình ông bác sĩ ở đâu dưới dốc Nam Giao chạy về được Thủy

Dương Hạ, họ đem theo được một chiếc xe Honda để tải đồ. Mấy cô con
gái mặt không còn hột máu, ngơ ngơ ngác ngác ngồi nghỉ chân bên lề
đường. Ông bác sĩ gọi gánh cháo lòng, mỗi người ăn tới bốn năm bát, vừa
ăn vừa thở, nét mặt đang khổ đau rạng rỡ dần.

Một gia đình khác cũng chạy về tới đây thì kiệt sức, họ dọn dẹp một góc

đình để ở tạm qua đêm. Bà mẹ lên cơn suyễn, chiều hôm đó bà chết. Người
ta bu lại coi đông như kiến. Xác người đàn bà to béo nằm chình ình trên
chiếc chiếu, mắt trợn ngược, hai tay còn nắm chặt gỡ không ra. Người
chồng ngồi bên xác vợ thở ra thở vô, lâu lâu lại nhìn về phía thành phố
Huế, những đụn khói cao ngất đang đùn mãi lên bầu trời màu chì như chiếc
lưỡi xám của con quái vật. Xế chiều họ dọn đi đâu mất, khi tôi trở ra thì
thấy nơi góc đình chỉ còn bỏ lại có chiếc chiếu. Tức thì một gia đình khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.