GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 185

thay ngay vào chỗ đó. Chiếc chiếu thành nơi nằm ngồi của cả một gia đình
mười mấy mạng người.

Lài kể cho tôi nghe một chuyện đã trông thấy. Hắn nói, vẻ mặt vừa cảm

động vừa tức cười:

- Hồi chiều có một cô gái mặc đồ cao bồi, ôm cái áo măng tô mà khóc

sướt mướt. Cô ta đi vô xóm, giơ áo măng tô ra đổi lon gạo mà không ai đổi.
Cô khóc. Mình hỏi chuyện cô nói cái áo măng tô của bồ cô mua bên Mỹ,
gửi về tặng. Cô đói quá, muốn đổi lon gạo mà không ai đổi. Mình định vô
lấy gạo đổi mà mạ mình không cho. Nói để cái áo nớ trong nhà lỡ họ vô họ
nói mình thân Mỹ, họ bắn luôn. Cô nớ đi gạ hoài, vừa khóc vừa năn nỉ mà
chả ai đổi hết.

Thời buổi này cả vàng bạc, châu báu, ngọc ngà cũng không quý giá gì

hơn, miếng đất còn có ích để chôn xác chết chớ vàng bạc đâu có no được.
Hột gạo lúc này là hột châu, quý giá hơn tất cả mọi thứ trên đời. Mợ Giáo
đã dặn dò là nấu cơm phải cho nhiều nước để ăn mau no và nhớ hà tiện
gạo.

Ngay chiều hôm đó, Thái đi vận động bà con mua hoặc xin mỗi nhà năm

ba lon, nó kiếm được gần nửa bao gạo. Thấy Thái vác gạo về, mắt má tôi
sáng rỡ:

- Thằng ni tài quá.

Thái vất bao gạo xuống đất:

- Ăn hết chừng ni mà chưa yên là chết đói luôn. Không ai dám cho hay

bán thêm một hột thóc.

Dì Vạn của Thái chạy tới hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.