GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 189

cứ đánh ra đập vào liên tiếp. Tôi lăn tròn dưới đất mấy vòng thì tới miệng
hầm.

Có lẽ tôi là người xuống hầm chậm nhất. Một tiếng nổ nữa tiếp theo. Mái

nhà kêu rạt rạt như muôn ngàn mảnh vụn đang trút xuống trên mái tôn. Thì
ra tiếng nổ trong cơn mơ của tôi kéo đổ một thành phố trùng hợp với tiếng
nổ giữa đêm nơi làng quê này. Bàn tay ai bên sườn tôi run lập cập. Một
tràng súng nhỏ nổi lên khắp nơi. Họ đánh nhau tới nơi rồi. Tôi nắm chặt lấy
tay o U. Tay o U cũng run lập cập. Tôi nghĩ tới má tôi, chú tôi và Thái ở
bên nhà cậu Giáo. Chắc má tôi cũng đang run lên như chúng tôi ở đây.
Giọng Hiền nói nhỏ:

- Chắc đánh nhau rồi.

Có tiếng đập cửa. Mọi người im lặng, nín thở. O U bỗng càu nhàu: Tổ

cha con chó, nó ra sân rồi. Tiếng con chó sủa lên từng hồi, tiếng súng nổ lẻ
tẻ rồi tiếng chân chạy khắp vườn. Tôi nằm rạp xuống sát mặt hầm. Họ đi
lùng bắt dân làng rồi. Số phận tôi rồi sẽ ra sao? Tôi nhớ tới lời Hiền bảo lúc
tối là có mấy thanh niên đã nhìn ra tôi. Không, tôi đã sợ quá rồi nghi ngờ
bậy, không thể ai còn đủ sức để hại ai lúc này. Tuy vậy, lòng tôi không xua
đuổi hết sự ngờ vực.

Tiếng chân chạy ngang vườn rầm rầm rồi có tiếng hú, tiếng gọi nhau:

Khai hỏa rồi. Quới ở đầu non. Lục ở cuối sông. Tiếng hô bắn. Đó là những
ám hiệu. Nhưng không biết họ có soát nhà không. Đó là mối quan tâm nhất
của tôi lúc này. Tiếng chân dừng lại ở sân. Rồi tiếng chân lại chạy đi. Tiếng
hô xa dần rồi im lặng hẳn. Lúc này những tiếng súng lại nổi lên. Tiếng Hiền
gắt gỏng một mình:

- Đợi đi hết mới bắn. Thiệt đồ ngu.

Một lát sau, có tiếng dân vệ la hét ngoài đường: Đuổi theo, anh em ơi.

Nhưng chỉ mấy phút sau lại hoàn toàn im lặng. O U bắt chúng tôi ngồi suốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.