GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 203

Trần Hưng Đạo vẫn do họ chiếm giữ. Ở Nam Giao, Bến Ngự, Từ Đàm vẫn
là nơi họ đóng quân.

Chúng tôi về lại thành phố đúng lúc phe quốc gia cố giành lại từng tấc

đất thật là một trò đùa nguy hiểm. Nhưng chạy thoát thân một mình để một
nửa gia đình bị kẹt lại, quả trong lòng chúng tôi không ai muốn thế.

Giữa lúc chúng tôi được trú ngụ ở một phần đất tương đối ít nguy hiểm

thì thành phố Huế rơi vào lúc ngập súng đạn, máu đổ. Và nhờ có một người
thoát từ phố về, chúng tôi biết được những tin tức kinh hoàng bên kia sông
Hương.

Một buổi sáng, Thái thấy một đoàn xe đi lên, tới cầu rẽ lên phía Phú

Cam, rồi rất nhiều đoàn lính dù, biệt động quân đi bộ từ dưới Phú Bài lên.
Một lúc sau lại thấy Mỹ tới sửa tiếp cầu An Cựu. Thái kêu tôi ra đường:

- Người ta đi lại nhiều rồi chị.

Má tôi dặn:

- Đừng có ra đường nghe tụi bây. Quân mình lên là sắp đánh nhau lớn rồi

đó.

Quả như lời má tôi đoán. Chỉ chừng nửa tiếng đồng hồ sau khi đoàn lính

đi qua, là tiếng súng lớn nhỏ nổi lên ở miệt Phú Cam, Bến Ngự. Và một số
dân chúng bồng bế nhau chạy loạn về An Cựu để xuống Phù Lương.

- Đánh nhau lớn rồi.

Má tôi kêu chúng tôi chui vào hầm hết. Nhưng gần tới trưa chúng tôi

mới nhớ ra là nhà chưa có gì ăn, chỉ còn ít gạo.

Thái nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.