GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 22

xúp chạy trở lại, vừa chạy vừa khóc. Chúng tôi hỏi họ không nói ra được,
cứ làm dấu vẫy lui. Tôi chận một cô nhỏ:

- Sao trở lui vậy em?

- Trên nớ, nơi cầu Phủ Cam họ đứng đầy, họ gác, họ đuổi lui.

- Cứ đi tràn không được à?

- Họ bắn hai ba người.

Má tôi níu chúng tôi lại. Mấy đứa em tôi cũng hốt hoảng bảo vợ con tất

tưởi đi lui. Chúng là lính gặp họ chắc không ổn rồi.

Không hiểu nhờ phép lạ nào mà khi qua cầu họ không hỏi tỉ mỉ. Khi má

tôi xin qua cầu được, cả đoàn cứ nối đuôi nhau mà chạy. Cũng có lẽ họ còn
bận với những đoàn người đi sau.

Qua được cầu rồi, lúc này tôi mới dám nhìn hai bên đường phố. Chợ An

Cựu như một bãi chiến trường, máu còn chưa khô, máu in đỏ trên những
bức tường loang lổ vết đạn. Một chiếc xe tăng lủi vào lề đường đâm vào
một căn phố, tấm bảng hiệu còn treo lủng lẳng. Hai ba căn phố không còn
hình dáng gì. Không một căn nhà trước đường nào còn nguyên. Giữa
đường đầy rẫy chướng ngại vật, máu me, quần áo, rác, sắt vụn, gỗ ván.
Chúng tôi len lỏi mà đi. Không một đôi mắt nhìn ra cửa, những căn nhà
như đã hoang vắng hết. Không còn biết đâu yên mà chạy tới nữa. Thôi cứ
liều, má tôi nói liều mà tìm đường lên Từ Ðàm, gia đình họp lại sống chết
có nhau. Chúng tôi đi hết con đường ngắn, dọc xuống Lê Lợi. Con đường
đàng trước mặt dẫn sang nhà bưu điện và cầu Tràng Tiền sao vắng ngắt.
Tiếng súng ở mặt nhà dây thép nổ như bắp rang. Ðoàn người này đi tới,
đoàn người kia chạy lui, không kịp nghe nhau trả lời, cứ thế, chạy loanh
quanh trong những khu vực chưa bị kiểm soát. Cuối cùng chúng tôi dồn
vào khu nhà thờ dòng Chúa Cứu Thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.