GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 244

Thái dựng người thanh niên nơi chiếc cột ngó ra góc vườn. Ở đó có một

chậu cây. Mấy chậu hoa thược dược trắng và tím vẫn nở. Xa hơn là một bụi
cây lớn đang nằm nghe mưa vỗ về. Có lẽ máy bay sẽ trở lại thật. Thái ngỏ ý
muốn đi và đem người thanh niên theo, nhưng anh ta mỉm cười lắc đầu.
Tay anh bắt đầu run, môi anh ta tím bầm lại và đôi mắt chớp nhanh như
muốn thu hút hết bầu trời và cảnh vật trước mắt. Ðôi mắt dại dần như có
một cái màn mỏng kéo tràn qua. Thái cầm chặt tay anh ta. Nơi khóe mắt
sắp tàn lụi bỗng rỏ xuống hai giọt nước mắt và miệng anh mấp máy. Anh
cố nhướng lên như muốn thâu hết mọi hình ảnh rồi đứng tròng. Thái lắc
đầu. Tôi thụt lùi lại đứng đằng sau lưng Thái. Thái nhẹ nhàng vuốt mắt cho
người thanh niên, rồi đặt xác anh ta nằm thẳng bên chiếc bể cạn.

Trời mưa nặng hạt hơn. Tôi thờ thẫn theo Thái ra ngõ. Trước ngõ, mấy

xác Việt cộng nữa vừa mới chết. Họ nằm sấp có, ngửa có. Thái vuốt mắt
cho từng người rồi kéo tay tôi đi. Tôi bỗng hoảng kinh muốn vọt chạy tới
đằng trước. Thái hỏi:

- Chi rứa chị?

Tôi nói không ra hơi, đưa tay chỉ lui. Xác một Việt cộng vừa mới được

Thái vuốt mắt xong đã nhắm, bỗng lại mở trừng trừng ra, như nhìn theo
chúng tôi. Thái xô tôi tới trước:

- Thôi kệ, đi đi chị. Ði đi mau.

Chính chân Thái cũng quýnh lại. Hai chị em dắt díu nhau chạy thoát con

đường nhỏ. Một lúc sau tới đồn An Cựu, thấy có thúng hột vịt của ai bị đổ
rơi vãi đầy đường, Thái nhặt được ít quả còn nguyên bỏ vào túi.

Hình ảnh người thanh niên tên Khâm vừa mới chết trong một căn nhà lạ

cứ ám ảnh tôi mãi. Hắn kể tỉnh táo vậy tại sao lại chết chóng vánh như thế?
Cái chết thiệt dễ dàng và đôi khi không giải thích nổi. Hắn đã ở nơi bom
đạn trong suốt bao nhiêu ngày, bị bao nhiêu vết thương. Trốn chạy mãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.