GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 250

xuống đó để nhờ họ giúp đỡ trở lại Sài Gòn. Một trong hai người vừa đi
vừa trả lời tôi:

- Có, có.

Tôi chạy một mạch vào nhà. Má tôi hỏi ai khóc đó. Tôi không trả lời câu

hỏi của má tôi mà tíu tít khoe:

- Con sắp đi Sài Gòn được rồi.

- Hí. Mi đi Sài Gòn.

- Đường đi về Thanh Lam được rồi. Con sẽ về đó xin phương tiện về Sài

Gòn.

Má tôi chưng hửng:

- Thiệt không? Tao không tin được.

Tôi kể chuyện hai anh em con trai nhà đằng trước ngõ cho má tôi nghe.

Má tôi hiểu ra và mừng rỡ. Miễn là thoát được vô với chồng con. Tôi bỗng
tím lịm người. Chồng con tôi ở Sài Gòn liệu có còn yên ổn không? Sài Gòn
cũng đánh nhau, cũng chạy loạn, cũng chết chóc như Huế. Các con tôi. Các
con có đợi má trở về? Nước mắt tôi bỗng chảy giòng giòng. Má tôi nạt:

- Nghĩ tầm bậy. Chắc không can chi mô.

Câu nói của má tôi vẫn không an ủi tôi được chút nào hết. Nếu gia đình

tôi ở Sài Gòn có chuyện gì, thà tôi chết ở đây với Huế. Nhưng sợ má tôi
phiền muộn thêm, tôi vội chùi nước mắt.

Buổi chiều hôm đó, Thái đưa tôi về Mù U để chờ xe Lam. Nhưng xe

Lam không có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.