GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 264

- Tội nghiệp, lấy của họ mần chi, để họ ăn cho có sức mà đánh.

Dì Vạn cứ suýt soa hoài:

- Họ tốt quá hí. Rứa mới biết là họ dễ thương chớ mô có như mấy thằng

mắc dịch ở trong xóm, ăn cắp, thừa nước đục thả câu mà. Tụi nó lại sống
nhăn mà mấy anh đó lại cực khổ dầm vào chỗ tên đạn mới tội chớ.”

Có tiếng súng ở xa xa vọng lại rồi. Chắc lại đánh nhau. Tôi nghĩ tới

những người lính vừa liệng cho chúng tôi những hộp thịt, những thỏi kẹo.
Họ cười đó, nhưng lúc này đã có người ngã xuống. Huế sẽ làm gì cho họ
trong những ngày sắp tới. Không, Huế cũng đã trơ xương da rồi, tan nát hết
rồi. Nhưng chắc chắn Huế sẽ còn, dù bằng tàn lửa, bằng tro nguội, bằng
xương người. Các anh sẽ có người còn sống còn trở về lại quê nhà và còn
trở lại để giữ Huế.

Thái đã đốt một điếu thuốc. Nó thả khói thành những vòng tròn, đốm lửa

đầu thuốc lập lòe khi thu nhỏ, khi bùng lớn, như nỗi hy vọng đang dần dà
phấn khởi rồi thắt lại trong hồn tôi.

Đúng lúc ấy, tôi bỗng bàng hoàng vì có tiếng động ngoài sân. Rồi có

tiếng gọi:

- Má ơi.

Giọng con gái. Má tôi ngồi rột dậy. Cả nhà túa ra miệng hầm. Má ơi, má

ơi, má ơi, má ơi... Tiếng gọi má ơi không dứt. Cánh cửa mở tung. Chiếc xe
đạp rơi bịch xuống đất và Hà nhảy xổ vào nằm gọn trong lòng má tôi: Má,
má, má...

- Con, con... Ui cha con Hà. Ba hồn bảy vía con Hà... Con về được, con

về được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.