GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 288

- Con học được, cậu cho cái đàn hồi trước của ngài ngự đàn, ngài đàn

hay đến nỗi ma nó đứng ngoài nó nhịp."

Nhưng tôi lại không biết gì về quốc nhạc, và cũng không dám xin cậu

chiếc đàn quý giá đó.

Bây giờ cậu Ðội Hòa đã chết. Cậu chết ở đâu? Trong lúc chạy loạn hay ở

nhà? Còn số phận những cây đàn, túp lều tranh nữa. Tôi run giọng hỏi cậu
em. Khánh kể là cậu Ðội Hòa chạy loạn tới trước nhà Khánh ở gần bưu
điện. Ở đó đang yên, bỗng một trái đại bác bắn sai rơi xuống. Cậu chỉ trúng
có một miểng đạn nhỏ nơi thái dương, và cứ thế, cậu nằm xoải người, tâm
trí rất tỉnh táo, đợi máu chảy hết, khô người là chết. Tôi ứa nước mắt. Tôi
đã khóc quá nhiều. Trước biến cố Mậu Thân, tôi đã khóc cho cái chết của
ba tôi. Trong lúc thành phố tan nát, tôi đã khóc cùng với bao nhiêu người,
bây giờ tôi khóc cho ông cậu nghệ sỹ hiền lành, thường cố làm vẻ nghiêm
trang, cổ xưa trước mặt con cháu. Và những cây đàn nữa, bao nhiêu vốn
liếng của cậu tôi, cũng là những vốn liếng cuối cùng của quốc nhạc, thôi
thế đã theo cậu chôn vùi trong khói lửa.

Má tôi cũng ngồi lặng người đi một giây. Chắc má tôi nhớ lại thời nào

cùng ở với cậu trong hoàng thành rực rỡ. Những tiếng đàn, tiếng phách.
Những buổi sáng nhạc nhã vang lừng. Những áo mũ, những thanh âm ngày
vua ngự triều. Má tôi cũng từng học đàn với cậu thủa nhỏ và được cậu che
chở cho trong những lúc ông ngoại giận dữ vì má tôi không có khiếu về âm
nhạc, học dở hơn cậu.

- Mà có chắc là ông Ðội Hòa thật không, hay con nghe ai nói lại?

- Không, chính mắt con thấy mà. Ông chết trong nhà con.

Tôi nắm chặt bàn tay má tôi. Bàn tay má tôi run run. Mãi lúc sau, má tôi

mới nghẹn ngào:

- Rứa còn bà thì răng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.