GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 318

Cậu nhỏ được kéo xuống. Nó đứng co ro, nhìn mọi người lên máy bay

bằng đôi mắt rớm lệ. Tôi được xếp ngồi gần cửa nên đôi mắt cậu bé như
dán chặt vào mặt tôi. Nhích ra một chút, tôi có thể nhường cho cậu bé một
chỗ ngồi chật hẹp. Người sĩ quan sau khi đẩy cậu nhỏ xuống, lên băng trên
ngồi với người lái. Mắt cậu bé bỗng sáng lên, cậu nhìn tôi ra dấu cầu cứu.
Tôi bám chặt một tay vào ghế, một tay đưa xuống kéo cậu bé lên. Cậu du
lên thật nhanh nhẹn và ngồi tít vào tận bên trong, lấp sau những gói đồ.
Nhưng tất cả vẫn không qua mắt được viên sĩ quan. Ông ta lại nhảy xuống,
dọa nạt cậu bé :

- Máy bay chật, mày không đi được. Xuống.

Mặt cậu tái mét, tay chân run lập cập. Cậu nhỏ đi một mình, chắc lạc gia

đình hoặc gia đình đã chết hết ? Tôi nói với viên sĩ quan :

- Cậu nhỏ này người ta gửi cho tôi, tưởng con nít tôi không ghi vào giấy.

Viên sĩ quan nhìn tôi nghi ngờ. Nhưng rồi ông cũng bỏ đi. Tôi nhìn cậu
nhỏ, cố gắng mỉm một nụ cười thân thiện. Nhưng cậu nhỏ vẫn chưa hết cơn
run, tay chân lẩy bẩy, cậu cố thu nhỏ người lại vào giữa những gói đồ,
những bàn chân vô tình của những người lớn đang muốn đè lên người cậu.

Máy bay bắt đầu nổ. Cánh quạt bắt đầu quay. Vậy là tôi đã thoát rồi. Giã

từ Huế, giã từ những hầm hố đang còn tiếp tục cày xới, những xác người
chưa chôn. Giã từ cả Phú Lương với nhà thờ chứa đầy nhóc người tỵ nạn
đói khổ.

Máy nổ to hơn nữa đi. Cánh quạt quay nhanh hơn nữa đi. Nhấc bổng tôi

lên đi chứ. Nhấc bổng được rồi. Máy bay lên dần. Đoàn người ngoài hàng
rào và một số đang ở sân cỏ nhìn theo một cách tuyệt vọng. Quay nữa đi,
quay tít mù và bay bổng lên cao để tôi đứng nhìn thấy những ánh mắt trông
theo đó nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.