GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 63

Tiếng kêu khóc nổi lên bốn phía. Người ta xô đẩy nhau, níu kéo nhau.

Dồn góc này, chui nhủi góc kia. Ầm. Ầm. Kêu la. Nhắm mắt. Chết thật.
Chết giả. Sợ tới chết. Cây thánh giá gỗ từ trên tường bay xuống. Cây thánh
giá đã có máu của chúa, không thấm thêm máu của ai. Nhưng kính, gạch,
đá, bắn tứ tung, gây nhiều thương tích. Một người đàn ông dựa đầu vào cây
thánh giá đã nằm yên dưới nền nhà, cái đầu bể nát vì gạch đá nghẹo sang
một bên. Anh ta mở đôi mắt an nhiên nhìn mọi người.

Tôi có bị thương ở đâu trên người không? Má tôi, Thái, các em tôi có

đứa nào bị thương không? Trên quần áo mọi người đầy máu, máu của
mình, máu của người. Một tia máu bắn cả vào mặt tôi, vào mắt tôi làm tôi
phải nhắm mắt lại. Tôi bị rơi vào bóng tối và như thấy tử thần đang giang
tay ra, đòi dắt đi.

- Chị bị rồi, Thái ơi!

- Không phải chị mô. Máu của người ta.

Thái xé vạt áo sơ mi để lau mặt cho tôi.

- Con ơi. Con mô rồi?

- Má, má mô? Mô rồi?

Tôi quờ quạng. Tay tôi đụng cổ má tôi. Da bà còn mềm, còn ấm. Thái

vẫn cố quệt lau tiếp trên mặt tôi. Dù hai mí mắt rít chịt, tôi cũng cố mở, và
bám áo Thái để bước theo.

Không biết hai cánh cửa gỗ dày chắc chắn có khóa chặt hay không, mà

chỉ cần đoàn người vừa ùa tới là đã bị đẩy tung, rệu rạo. Hình như không
cần phải bước, thoáng cái chúng tôi đã bị đẩy ra tới sân. Nhưng ra tới sân,
chúng tôi lại lạc vào giữa cơn bom đạn. Bầu trời đầy những lằn sáng như
sấm sét, bốn phía tiếng rít của đạn, trên đầu tiếng dội của bom. Nhiều người
ngã xuống. Tiếng kêu khóc như ri.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.