GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 81

trẻ con, với các cô ở đi gánh nước. Nhưng biết đâu anh không chuốc oán
mua hờn với nhiều người trong xóm. Mấy đứa con trai con của một bà bán
thịt heo ở chợ cũng nô nức xách súng theo giải phóng.

Một ông già ăn mày thường ngày ngồi trước mấy quán nước, hôm nay

mặt mày cũng rạng rỡ hẳn, ông ta đi khắp các nhà tuyên truyền ầm ĩ:

- Quân giải phóng tới rồi nghe, rồi đây mình sướng lắm. Tui nói thiệt chớ

ai làm cái chi ở đây mà tui không biết.

Câu nói như một lời đe dọa, người ta đưa mắt nhìn nhau, vẻ lo lắng buồn

rầu không thể nào che dấu được nữa.

Đến khoảng trưa thì quân giải phóng đến thúc mọi người ra hết ở ngoài

sân. Họ kêu gọi những thanh niên đi tải đạn, những thanh nữ đi tải thương.
Mười lăm tuổi trở lên là phải đi hết, chỉ các bà mẹ mà họ gọi là mẹ giải
phóng, các sản phụ, các bà mang thai mà họ gọi là chị giải phóng, thì ở nhà
giúp đỡ các anh giải phóng cơm nước. Một số người bị thương chịu không
nổi đau đớn đã trút hơi thở. Nhưng quân giải phóng không đem chôn trong
vườn nữa, họ chở đi theo với đoàn bị thương lên miệt trên. Đó là những con
đường dẫn lên Tây Thiên, lên dòng Thiên An, lên các lăng tẩm. Giữa trưa,
những ngôi nhà buồn tẻ im lặng cũng có hơi khói, dấu hiệu của buổi cơm.

Nhiều tiếng khóc bật lên thảm thiết. Trong nhiều ngôi nhà cũng có nhiều

người dân chết vì vết thương không đủ thuốc thang băng bó. Người lính trẻ
tuổi đang gác ở ngã ba lắng tai nghe rồi châm một điếu thuốc hút. Mấy
người trong quán hỏi vọng ra:

- Ai khóc ở đâu vậy?

- Trong mấy nhà kia kìa.

- Chắc có người chết!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.