GIẢI NGẢI KÝ - Trang 217

Hai con mắt lồi ra ngoài, đồng tử giãn cực đại, tròng mắt nổi đầy

những tơ máu chằng chịt, thoạt nhìn còn nghĩ đó là hai cục máu lớn đọng
trên mặt. Có thể là Mạnh đã không ngừng trợn mắt cả đêm qua, giác mạc bị
khô và phồng lên, tới lúc này thì cậu ta không thể chớp được mắt nữa, cảm
giác đau đớn là từ đó truyền ra.

"Xin lỗi, tôi xin lỗi, ... không phải tôi cố tình hại cô đâu... tôi xin lỗi..."

Mạnh cũng không nhận biết được người đứng trước mặt cậu ta là ai,

thằng Cường đã phải chật vật lắm mới khiến cậu ta nhận ra mình. Ngay lập
tức Mạnh nói, giọng điệu thay đổi hẳn, vì vẫn đang vừa khóc vừa nói nên
mãi sau Cường mới nghe hiểu được cậu ta nói gì:

" Con quỷ ấy không chết, nó đang ở đây, nó sẽ móc mắt tao, đừng để

nó móc mắt tao,..."

Ngừng một lát, hai con mắt của Mạnh giống như mắt cá, không thể cử

động, chỉ biết trân trân nhìn thằng Cường. Cậu ta cố giãy khỏi tay thằng ấy,
hình như có cái gì kích động khiến cho Mạnh sợ hãi muốn bỏ chạy.

"Chuyện này sai rồi, ngay từ đầu con quỷ kia không cần mạng của

thằng Minh, cũng không cần mạng của mày, cái nó muốn chỉ là mắt mũi
thôi, nó không có mắt, nên vì mày mà giờ nó móc mắt tao..."

Nói cái gì vậy, tôi ngẩn người, trên mặt con quỷ đó chỉ thấy lỗ là lỗ,

không có ngũ quan, có phải mắt mũi tai miệng đều đã bị móc hết, nên mặt
nó chỉ còn là những cái lỗ như vậy. Nếu ban đầu nó muốn lấy mắt mũi tôi,
vậy thì vì sao không hành động ngay, hay nó làm ra những chuyện kỳ quái
trước giờ mục đích để đùa chúng tôi. Có phải quỷ cũng rất thích đùa?

"Không phải chỉ mình tao đâu, rồi cả mày, thằng Duy, thằng Minh

nữa, tất cả đều sẽ bị nó hại. Đêm qua tao thấy cả rồi, con quỷ nó đi từng
giường một, nó móc miệng mày, kéo lưỡi mày, nó sẽ lấy mũi thằng Duy, rồi
cắt tai thằng Minh, nó sẽ không tha cho ai đâu..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.