GIẢI NGẢI KÝ - Trang 219

giờ chiều, Mạnh trút hơi thở cuối cùng. Cậu ta bị mất máu, dập xương
sườn, xương toàn thân cũng gãy nát.

Người nhà đưa cậu ta về mai táng ở quê, chúng tôi theo xe ra đường

lớn tiễn họ. Giờ tôi đã hiểu, không ai trong chúng tôi có thể rời khỏi đây,
trừ khi chúng tôi đột ngột biến mất giống như Mạnh. Cậu ta nói con quỷ kia
muốn lấy mắt mũi của chúng tôi để thay cho những phần đã mất của nó, có
thật là nó chọn chúng tôi vì mục đích ấy không. Tới cùng thì Mạnh vẫn giữ
được đôi mắt, bản thân cậu ta khi nói những lời đó cũng không hề tỉnh táo,
ai có thể xác nhận được chúng sẽ trở thành hiệt thực.

Hiện tôi nghĩ mình vẫn nên tìm thầy Vương để hỏi, lão ta là người

trong nghề, mặc cho quá khứ lão đã làm ra những chuyện tàn ác gì, bây giờ
an toàn của chúng tôi mới là quan trọng. Tôi nói ý định của mình với hai
người kia, họ không phải đối, cũng không góp ý gì, sự chán trường hiện rõ
trên gương mặt từng người, cảm giác lúc này chỉ có tuyệt vọng.

Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng, chiều đang nhạt dần, mây từ đâu kéo tới

giăng kín bầu trời, xám xịt như tâm trạng tôi lúc này. Men theo đường xi
măng, tôi tới công ty, lại một nữa tôi tìm gặp bà già bán hàng nước, đường
lối trong khu người Hoa thực sự khó đi, tới giờ tôi vẫn không nhớ được.

Bà già trông thấy tôi từ xa, tay bà ấy lập tức vẫy cuống quýt. Tôi

nhanh chóng chạy tới, không biết là chuyện gì khiến bà ấy gấp gáp vậy.

- Mầy tới thì tốt quá, tau đang định nhờ người tìm mầy.

- Có chuyện gì sao bà?

- Thầy Vương đưa tau cái bình này, bảo nếu gặp mầy thì giao cho mầy.

- Trong này chứa cái gì vậy ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.