GIẢI NGẢI KÝ - Trang 282

Cậu ta luôn nói thật, trước giờ tôi vẫn tin như vậy. Cùng lúc tay tôi

nhổ được cái có gỗ kia lên, người nghiên về phía sau, toàn thân hụt hẫng.
Tôi không rõ là mình đang ở đâu, chỉ thấy va đập rất nhiều, xung quanh
liên tục xoay tròn, cảm giác như đang lăn xuống từ trên một con dốc vậy.

Tới khi không còn cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng nữa, tôi mở mắt.

Đây là mặt đường bê tông, tôi nhận ra màu trắng xám này. Vậy là tôi thoát
rồi, thằng Cường vẫn đang ở trên kia, tôi phải lên cứu cậu ta. Nhưng dù có
cố gắng đên mấy, người tôi cũng không thể nhấc lên nổi.

Tôi nheo mắt nhìn, trên kia có ánh sáng lấp lóa, có phải là Cường đã

thoát rồi không?

- Cường!

Tôi gọi, bản thân cũng không nhận ra giọng của mình nữa, nó khản

đặc và rất khó nghe. Gọi tới ba câu, ánh sáng trên kia bắt đầu rọi xuống,
một quần sáng chiếu thẳng vào mắt tôi. Khiến tôi không nhìn thấy gì, bất
giác nhắm nghiền mắt lại, ngay lúc đó tôi nghe thấy tiếng người nói:

- Có người rơi xuống chân đèo kia, ...

Tiếp theo hai tai ù đi và toàn thân nhẹ bẫng. Xung quanh dần trở lên

yên tĩnh, đầu tôi cũng đã không còn đau như trước nữa, các vết thương dần
được xoa dịu, chắc tôi sắp chết. Cảm giác sợ hãi đối với cái chết không còn
hiện hữu, tôi dần lịm đi.

***

Có tiếng khóc văng vẳng bên tai, nghe như từ nơi nào xa lắm vọng vào

tâm trí tôi. Ngẫm một lúc, nhận ra không phải là tiếng khóc ở xa xôi gì,
ngay bên cạnh thôi, có người còn đang cầm tay tôi nữa, cảm giác được hơi
ấm của người đó truyền vào lòng bàn tay. Tôi đã chết rồi mà, sao vẫn có thể
nghe được những âm thanh chân thực ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.