GIẢI NGẢI KÝ - Trang 532

- Nặng. Tôi không thân với anh ấy, nhưng mà cách đây không lâu có

nghe nói là sau tai nạn thì không tỉnh lại nữa, thành người thực vật luôn
đấy, quả thật anh ấy rất tốt nhưng lại không được may mắn - Cô y tá đáp,
giọng có chút thương tâm.

- Cô có biết giờ cha tôi nằm ở viện nào không?

- Cậu là con anh ấy à? Là cái thằng bé mà hồi đấy anh ấy nhận nuôi

phải không? - Cô y tá chợt hỏi lại.

Cha nhận con nuôi? Cái đó bây giờ không quan trọng, Cường đáp:

- Tôi là con ruột của ông ấy, cô biết cha tôi giờ đang ở đâu không?

Cô y tá nhìn bác sĩ một cái, hai người im lặng một lúc, sau cô ấy mới

nói:

- Tôi không biết, chuyện đó cũng đột ngột lắm, cậu thử hỏi người khác

xem, bên khoa bệnh nhiệt đới chắc có người biết đấy.

Sau đó mấy người bọn họ rời đi, để lại một mình Cường trước cửa

phòng cấp cứu, vẻ mặt cậu từ lúc nào đã trở lên thất thần. Hy vọng bỗng
chốc bị dập tắt, bây giờ cậu chỉ có mong muốn nhìn thấy cha, dù có là
người thực vật, quãng đời còn lại, cậu sẽ cố gắng chăm sóc cho ông ấy.

Đợi tới khi trời sáng, Cường đi hỏi thăm trong khoa bệnh nhiệt đới,

tâm trạng có phần không tốt, suốt một buổi sáng, cậu chỉ nhận lại được một
sự thất vọng chồng chất. Những người ở đó nói rằng, cha cậu lúc bấy giờ
đã xin nghỉ phép về thăm gia đình, theo như lời người làm cùng cha thì ông
đã lâu không về gặp các con nên muốn xin nghỉ vài hôm. Nhưng không
may là trên đường đi, cha Cường gặp tai nạn, ông bị một xe tải mất phanh
đâm trúng, người ta không rõ là ông được đưa vào bệnh viện nào điều trị.
Chỉ biết là sau ngày hôm đó, có người gọi điện báo, hình như là con trai
nuôi của ông ấy, nói rằng bác sĩ đã bị tai nạn, chưa biết khi nào mới tỉnh lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.