Chưa kể, người đó còn đi kể với bà con, bè bạn, người quen về việc “chuyên
sản xuất các sản phẩm có khuyết tật” của công ty bạn...
Người viết kể và bình luận câu chuyện trên nhìn dưới góc độ tính ì tâm lý
để thấy, chúng ta phải chủ động sống chung và khắc phục tính ì tâm lý, phải
để ý, tính đến tính ì tâm lý của chính mình và của những người khác. Ví dụ,
người Nhật tính đến tính ì tâm lý “thừa” của khách hàng thì đối phó như thế
nào. Họ phát động phong trào phát huy cải tiến, sáng kiến hướng tới sản
xuất sản phẩm không có khuyết tật (Zero Deffect Movement). Bản thân
người viết có lần được xem bộ phim tài liệu nói về sản xuất ô tô. Trong đó,
có một đoạn phim trắng–đen chiếu một đoàn người Nhật lên tàu thủy sang
Mỹ. Người thuyết minh nói: “Đoàn người Nhật này sang Mỹ năm... (người
viết xin lỗi vì không nhớ chính xác) để học cách chế tạo ô tô”. Tiếp theo là
đoạn phim màu, cho thấy một đoàn người Mỹ lên máy bay sang Nhật. Lúc
này, người thuyết minh nói: “Những người Mỹ này sang Nhật để học cách
sản xuất ô tô không có khuyết tật”.
Người viết dành hai câu chuyện dưới đây để bạn đọc xem và bình luận:
Giá xăng tăng cao, nhóm bạn trẻ chúng tôi nhiều người đã nghĩ đến việc đi xe đạp để tiết kiệm.
Thế nhưng một lần ngồi tán gẫu chuyện xe đạp, xe máy ở Sài Gòn, T. – một giáo viên trẻ – cho biết
anh rất siêng đạp xe đạp. Một lần có việc ở một công ty trên đường Nguyễn Huệ (Q.1), T. bon bon
cưỡi xe đạp đến. Anh chàng giữ xe chỉ trạc tuổi T. ném cho anh cái nhìn khinh khỉnh, hỏi bằng giọng
nghi hoặc: “Đến đây làm gì?”. Nhận được câu trả lời “Tôi có việc với công ty...”, anh ta vẫn bán tín,
bán nghi.
B. – sinh viên ĐH Kinh tế – kể có lần B. chở em gái vào một quán cà phê khá nổi tiếng ở Q.3. Vừa
dắt xe đạp vào cổng, ba nhân viên giữ xe đã “bấm nhau”, nháy mắt cười hô hố rồi nói rõ to: “Đi xe
đạp mà cũng dám vào quán cà phê...” rồi họ nói thẳng với anh em B.: “Chiếc xe đạp không cần phải
lấy thẻ vì chẳng ai đến đây đi xe đạp cả nên khỏi lo nhầm, lo mất”. Những tràng cười vẫn tiếp tục
đuổi theo anh em B. khi cả hai rời quán.
Một lần tôi đến dự hội nghị khách hàng tại một khách sạn nổi tiếng ở Q.1 bằng chiếc Cub 50. Dù
biết tôi đến dự hội nghị, anh nhân viên mặc đồng phục lịch sự thay vì hướng dẫn tôi vào nhà giữ xe
của khách sạn lại chỉ tôi sang vỉa hè đối diện vì giá giữ xe của khách sạn là 5.000 đồng, còn vỉa hè chỉ