GIẢI THƯỞNG BẤT NGỜ - Trang 113

đó, Nicholaa, chính là ý của Chúa muốn cô có mặt ở đây để cứu đứa nhỏ.
Cô có muốn tranh cãi chuyện đó với tôi không?"

Giọng nói của bà yêu cầu Nicholaa phải đồng ý với bà. "Tôi sẽ không

tranh cãi với bà," cô nói. Mặc dù từ tận đáy lòng, cô biết Matilda đã sai.
Việc cô đến đây không phải là ý của Chúa chút nào. Đó là quyết định của
William, và chỉ vậy thôi.

"Nói cho tôi biết cô thấy gì khi cô nhìn Royce." Nicholaa nghĩ đó là một

yêu cầu đặc biệt khác thường. Cô không muốn nói về Royce nữa. Tuy thế,
thật khiếm nhã nếu lờ đi câu hỏi. "Tôi thấy một người đàn ông rất ngoan
cố."

"Và?"

"Một người tự phụ," Nicholaa trả lời.

Matilda nhìn như thể bà bị giật mình. "Cô nói là tự phụ ư?"

Nicholaa gật đầu. "Tôi biết bà không muốn nghe về sự thiếu sót của vị

tướng quân của bà, nhưng Royce rất tự phụ. Anh ấy biết sự hấp dẫn của anh
ấy."

"Giải thích cho tôi chính xác cô cảm thấy như thế nào về diện mạo của

anh ta," Matilda yêu cầu.

Nicholaa kết luận từ cái nhìn quyết tâm trên khuôn mặt của Matilda là bà

sẽ không ngừng lại cho đến khi bà có câu trả lời của cô. Cô sẽ không nói
khác sự thật, dù vậy, khi đó cô vẫn đưa ra ý kiến của cô. "Anh ấy có vẻ
ngoài đẹp trai, bí hiểm và anh ấy biết điều đó. Thậm chí tôi cũng thừa nhận
rằng tôi đã khen ngợi đôi mắt xám rất đẹp của anh ấy. Tôi phải là một người
mù mới không nhận thấy, nương nương. Anh ấy có một vẻ ngoài rất mạnh
mẽ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.