GIẢI THƯỞNG BẤT NGỜ - Trang 290

Royce lắc đầu. "Không, anh sẽ không giết tôi, Thurston. Thề có Chúa, tôi

muốn anh thử." anh ngừng lại để thở dài. "Lúc đó tôi có thể giết anh. Tôi sẽ
rất hài lòng với chuyện đó, nhưng vợ tôi sẽ đau khổ."

"Nó đã phản bội chính gia đình nó."

Royce nhướn cao chân mày. Mỗi phút trôi qua cố gắng kềm chế cơn giận

dữ của anh càng trở nên khó khăn hơn. "Nicholaa trở thành kẻ phản bội khi
nào vậy?" anh hỏi với giọng êm ái, tự chủ. "Là trước hay sau khi anh bỏ rơi
cô ấy?"

"Bỏ rơi nó à? Mày không biết là mày đang nói gì."

"Tôi không biết à? Anh đã để mặc cho cô ấy tự xoay sở," Royce phản

kích. "Sau đó anh gởi con trai anh đến để tăng thêm gánh nặng cho cô ấy.
Cô ấy đã đi một đoạn đường dài để giữ cho Ulric được an toàn, nhưng anh
không quan tâm đến bất cứ sự hy sinh nào của cô ấy, phải không? Đúng,
anh đã bỏ mặc cô ấy."

"Miền Bắc cần tôi," Thurston lẩm bẩm.

"À, đúng, miền Bắc," Royce kéo dài giọng. "Có phải đó là nơi anh đã để

mặc cho em trai của anh chết dần chết mòn?"

Khuôn mặt của Thurston trở nên đỏ rực. Sự hận thù đối với người

Norman thiêu rụi anh. Trong lý trí của anh không còn chỗ cho lý lẽ. "Tôi
được báo là Justin đã chết."

Cái gì đó trong giọng của anh ta nói với Royce rằng anh ta không nói

thật."Không," anh nói. "Anh đã được báo là cậu ấy bị thương. Khi anh nghe
vết thương là gì, anh đã để mặc cho cậu ấy chết dần. Đó là điều thực sự đã
xảy ra phải không, Thurston? Justin trở thành vô dụng đối anh khi chỉ còn
một cánh tay để bảo vệ lý tưởng của anh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.