GIẢI THƯỞNG BẤT NGỜ - Trang 292

Royce đã đánh vỡ mũi anh ta. Anh ước gì nó là cái cổ của anh ta. Tiếng

thét chói tai của đứa bé giúp Royce kiềm chế cơn giận dữ. Anh nhìn chiếc
nôi để chắc chắn là Ulric vẫn còn an toàn, sau đó đá miếng ván vào trong
bức tường gỗ.

"Tôi đã cho phép anh vào đây, Thurston, vì tôi muốn nói chuyện với anh.

Tôi muốn tên người đàn ông đã đe doạ vợ tôi khi cô ấy ở Luân Đôn. Anh sẽ
nói với tôi kẻ đó là ai trước khi anh rời khỏi đây."

Thurston lắc đầu. "Tao không biết mày đang nói về cái quái quỷ gì," anh

càu nhàu. Anh lau sạch máu khỏi miệng bằng lưng bàn tay "Tụi tao không
có bất kỳ người nào ở Luân đôn cả... còn chưa.," anh nói thêm."Tuy nhiên
đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, tụi tao sẽ lấy lại những gì thuộc về tụi
tao. Sẽ không có kẻ Norman nào còn sót lại - "

"Tha cho tôi bài diễn văn chính trị của anh đi," Royce xen ngang. "Tôi

muốn sự thật. Nói cho tôi tên của gã Saxon, Thurston, không thôi tôi sẽ
đánh anh cho đến khi nào anh nói ra thì thôi."

Cuối cùng Thurston cũng nghe được tiếng thét của Ulric dù cho anh đang

tức giận. Anh đi đến chiếc nôi và bế con trai anh lên, nhẹ nhàng vỗ lưng
Ulric để làm cho nó dịu đi.

"Tao sẽ mang con trai của tao theo."

"Không, anh không được," Royce trả lời. " Có lẽ là anh không quan tấm

đến sức khỏe của đứa bé, nhưng Nicholaa và tôi thì có đấy. Bên ngoài rất
lạnh và đang mưa. Anh không được mang Ulric ra ngoài dưới thời tiết như
thế. Tôi sẽ thoả hiệp với anh," anh nói thêm trước khi Thurston có thể phản
đối. "Khi anh tìm được một nơi an toàn cho con trai anh, anh có thể cử
người đến mang nó đi."

"Mày sẽ để nó đi à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.