GIẢI THƯỞNG BẤT NGỜ - Trang 334

gần như cảm thấy sợ hãi. Nếu cô rời khỏi pháo đài, cô không thể sống qua
đêm nay. Royce đột ngột cảm thấy rằng anh đang sống trong cơn ác mộng
mà anh đã có vào cái đêm họ đến Luân Đôn. Trong giấc mơ của anh,
Nicholaa đã bị lạc trong rừng, và anh đã không thể đến giúp cô.

Anh lắc đầu. Anh cần bình tĩnh lại, anh tự nói với mình, để có thể sáng

suốt trong tình huống này. Người phụ nữ này không có lý do gì để rời khỏi
anh. Anh đã ân cần và nhẫn nại với cô. Chúa lòng lành, nếu có bất cứ
chuyện gì xảy đến với cô, anh không biết anh sẽ làm gì.

Anh chạy ra khỏi phòng. Anh la to tên cô trong tiếng gầm rống, sau đó

bắt đầu đi xuống tiền sảnh, rống tên cô nữa.

Khi anh đi ngang qua phòng Ulric, cánh cửa mở tung và Nicholaa đứng ở

đó cau mày khó chịu với anh. Ulric áp vào vai cô. Đứa bé đang khóc thét.

Sự nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô làm cho Royce giận dữ. "Em có biết là em

đang làm cái quái gì không?"

"Hạ thấp giọng của anh xuống, Royce," cô yêu cầu. "Anh làm cho Ulric

khó chịu."

"Tại sao em không ở trên giường của em?"

Dường như anh không thể kiểm soát cơn giận của anh. Anh quá mừng

khi nhìn thấy cô đến nỗi anh cảm thấy như muốn hét lên. Sau đó anh nhận
ra anh đang làm vậy. Lúc đó anh gần như cười lớn. Cô an toàn. Cô không
rời bỏ anh.

Và anh đánh mất lý trí của anh. Anh hít thật sâu. Giọng nói của anh nhẹ

nhàng khi anh nói, "Ulric cần đi ngủ, Nicholaa. Nếu em muốn bế nó, thì
ngày mai hãy bế. "

"Bây giờ nó muốn được bế," cô cáu kỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.