Cô không muốn anh thấy lạc quan. Cô muốn anh cảm thấy có lỗi. Cô
bước tới gần em trai của cô như để bảo vệ. "Anh có thể là người đã là làm
điều này với Justin."
"Đúng."
Sự chấp nhận một hành động bẩn thỉu dễ dàng như vậy của anh làm cô
kinh ngạc. "Anh không cảm thấy hối hận sao?"
Anh trao cho cô ánh mắt như muốn nói là cô đã mất trí. "Hối hận không
có chỗ đứng trong tâm trí của một người chiến binh."
Anh có thể nói từ vẻ mặt của cô là cô không hiểu anh đang nói gì. Anh
kiên nhẫn giải thích. "Chiến tranh giống như một ván cờ vậy, Nicholaa. Mỗi
trận chiến giống như những bước đi có tính toán trên bàn cờ. Một khi nó bắt
đầu, không nên có bất kỳ cảm xúc nào liên quan đến bất cứ chuyện gì."
"Cho nên nếu anh đã thực sự làm hại em trai tôi - "
"Chắc chắn là không phải vậy," anh ngắt lời.
"Tại sao?"
"Đó không phải là cách tôi đánh trận."
Anh làm cho cô không thể hiểu gì. "Ồ? Vậy thì anh làm gì khi anh lâm
trận nếu anh không làm hại kẻ thù của anh?"
Anh buông ra một tiếng thở dài. "Tôi giết chúng."
Cô cố không cho anh biết là cô đang hoảng sợ đến dường nào. Người đàn
ông này làm như thể họ đang thảo luận đến kế hoạch làm lễ mi-xa trong
tuần, với mọi cảm xúc trong giọng nói của anh ta. Thái độ chai sạn của anh
làm dạ dày cô rát buốt.