GIẢI THƯỞNG BẤT NGỜ - Trang 52

"Theo tôi được biết thì em cô bị thương gần Hastings và không phải ở

miền bắc, đúng không?" anh hỏi, kéo sự chú ý cô.

"Không, Justin không đánh trong trận chiến gần Hastings," cô trả lời. "Nó

đã bị đốn ngã tại cầu Stamford."

Royce không thể che dấu sự bực tức của anh. Người phụ nữ rối trí này đã

lẫn lộn kẻ thù của cô trong đầu cô ta. "Tôi là người Norman, Nicholaa, hay
cô đã quên thực tế đó?"

"Dĩ nhiên là không."

"Trận chiến tại cầu Stanford ở miền bắc do Vua Na Uy và binh sĩ của ông

ta khởi xướng. Thậm chí người Norman chúng tôi còn không có mặt ở đó."
Anh bước tới sát cô. "Và vì vậy, cho dù là cô có trông mong hay không, tôi
không thể là người đã làm hại em trai cô."

"Tôi đã không mong chuyện đó," cô buột miệng nói.

Royce không biết nên nói gì. Anh đã tự cho là mình là một thẩm phán

tuyệt vời với phản ứng của đối thủ. Nhưng bây giờ anh nghi ngờ khả năng
của chính mình. Chúa ơi, cô ta trông nhẹ nhõm. Chuyện đó không có chút ý
nghĩa nào đối với anh. Tại sao nó lại có ý nghĩa đối với cô ta nếu anh đã
hoặc không làm hại em trai cô ta?

"Cô trông có vẻ nhẹ nhõm."

Cô gật đầu. "Tôi... rất vui khi biết không phải là do anh làm," cô thừa

nhận. Cô nhìn xuống sàn nhà. "Và tôi xin lỗi anh về việc đã vội đi tới kết
luận sai lầm."

Anh không thể tin nổi những gì anh vừa mới nghe. "Cô nói gì?"

"Tôi xin lỗi," cô thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.