GIÁN ĐIỆP MẠNG - CUỘC RƯỢT ĐUỔI NGOẠN MỤC TRONG MÊ LỘ MÁY TÍNH - Trang 196

Đường đi lối lại ở Phòng Thí nghiệm Lawrence Berkeley giống như một cơn
ác mộng của những thợ sửa ống nước. Không có trần treo giả để giấu đi
những đường ống và dây rợ. Nhìn lên trên, tôi thấy đường ống nước nóng và
những sợi cáp ethernet màu cam. Hơi nước chạy với áp suất khoảng 100 psi,
đường dây ethernet chạy với tốc độ khoảng 10 triệu bit mỗi giây.

Vai trò của các mạng máy tính của tôi cũng quan trọng không kém hệ thống
hơi nước, nước, hay điện.

Có phải tôi vừa nói “các mạng máy tính của tôi” không? Như vậy thì có
khác gì nói đường ống nước là của thợ sửa ống nước chứ? Nhưng phải có
người coi chúng là của mình, và ra tay sửa chữa những chỗ bị rò rỉ.

Một điều lạ lùng đang xảy đến với tôi. Trong tâm trạng rối bời, tôi ngồi bệt
xuống đất, mắt vẫn chằm chằm nhìn lên những đường ống. Lần đầu tiên
trong cuộc đời, một điều quan trọng đang hoàn toàn phụ thuộc vào tôi. Từ
trước tới nay, thái độ làm việc của tôi vẫn giống như những ngày tôi làm
thiên văn học – viết đề xuất, quan sát kính viễn vọng, xuất bản những bài
báo, và ích kỷ tách mình khỏi những cuộc đấu tranh cũng như những vinh
quang của thế giới xung quanh. Tôi không quan tâm xem liệu những cuộc
nghiên cứu của mình có dẫn đến đâu không.

Lúc này đây, không ai bảo tôi phải làm gì, nhưng tôi lại có một lựa chọn: tôi
có nên lẳng lặng để mọi việc lắng xuống không? Hay tôi sẽ xắn tay chống
lại cả biển rắc rối này?

Nhìn vào những đường ống và đường dây cáp, tôi nhận ra rằng mình không
thể tiếp tục lần mò nghịch ngợm ở sân sau như một đứa trẻ kỳ cục, vô phép
tắc được nữa. Tôi nghiêm túc kia mà. Tôi quan tâm. Cộng đồng mạng đang
phụ thuộc vào tôi, dù rằng họ không biết điều này. Phải chăng tôi đang dần
trở nên có ý thức trách nhiệm hơn (ôi, không!)?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.