lưng, cư nhiên lại sợ bị “Tạ Thừa tướng” nhìn ra, chứ không phải là sợ “bệ
hạ” nhìn ra, rõ ràng là tên Công bộ Thượng thư này quá coi thường trẫm.
Trẫm là hoàng đế, trẫm không phải là anh em với ngươi, trước mặt
trẫm lại công khai không chút kiêng nể nói đến chuyện tham ô! Trẫm vốn
tưởng Nghiêm Liễu Phương ngươi là người thành thật, là người kín mồm
kín miệng, nhưng người ngay cả bí mật chuyện mình tham ô cũng có thể
tùy tiện nói với người khác như vậy, thì sao có thể giữ được bí mật về Lô
Dương các thay trẫm và tiên hoàng được đây?
Hoàng đế bệ hạ đã định nổi giận muốn lật bàn, thì lại nghe thấy bên
ngoài có người thông báo, “Úy Trì đại nhân đến……”
Minh Trọng Mưu nheo nheo mắt, hiện giờ trong triều chia làm hai phe
thế lực, một bên là Tạ Lâm, một bên là Úy Trì Chính, hai bên lực lượng
cùng kiềm chế nhau, triều thần đứng theo đội, không có gì khác cũng chia
thành hai phái. Nghiêm Liễu Phương nói không “thông đồng làm bậy” với
Tạ Lâm, thiết nghĩ là……
“Khanh ở phái trung lập?”.
Nghiêm Liễu Phương lập tức lắc đầu.
Tên tham quan này, hiển nhiên là thuộc phe của Úy Trì Chính.
Minh Trọng Mưu cười lạnh. Xem ra văn võ bá quan trong triều, chẳng
tin được một ai!
Vì thế Vạn Triệu hoàng đế vung tay áo, tức giận nói:
“Quay lại chuyển lời tới Úy Trì Chính, nói rằng Công bộ Thượng thư
Nghiêm Liễu Phương, biển thủ tiền của quốc khố triều đình, dựa vào quyền
lực mà mưu cầu việc riêng, làm dao động lòng người, dối trên lừa dưới, lập
tức lôi ra ngoài chém, Úy Trì Chính sẽ là quan giam sát việc xử trảm, giờ