GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 147

chỉ vàng, nền đỏ làm nổi bật lên chức vụ giám quốc tôn quý, nam tử trẻ tuổi
với mái tóc đen bóng hơi rối thả xuống hai bên vai, khuôn mặt tuấn mĩ
nghiêm túc cung kính khác hẳn với trước kia, hiển nhiên chính là Thừa
tướng Tạ Lâm.

Bốn người khiêng chiếc bàn, không đợi được gọi, đã đi vào trong đại

điện, đặt xuống ngay chính giữa, bụi đất rơi đầy sàn. Mọi người đều kinh
ngạc bật dậy, vội vàng phủi hết bụi trên y phục. Hầu Thiết Tranh trơ mắt
nhìn đám bụi đất dày rơi vào trong chén và vò rượu, rượu đã dính toàn đất
thế này, sợ rằng cũng chẳng thể uống tiếp được nữa, chỉ tiếc cho thứ rượu
ngon vậy mà.

Mắt thấy buổi yến tiệc không thể tiếp tục được nữa, đương kim thánh

thượng giận đến tím mặt: “Tạ Lâm, khanh đang làm gì vậy hả?”,

Tạ Lâm sải bước đến trước điện, bảo người hầu bên cạnh đặt trục cuốn

tranh trong tay xuống mặt bàn, tay vừa vung lên, trục cuốn tranh liền trải
ra.

“Không phải bệ hạ muốn các vị đại thần đều được ngắm kỹ thuật tả ý

của thần ư? Thần đành phải mang tranh của mình tới khoe vụng, để các vị
được vui vẻ một phen.”

Nói xong, bức tranh đã được trải ra, phủ lên chiếc bàn dài, chiếm một

khoảng rất lớn.

Quần thần nghe xong, thì ra là hoàng đế bệ hạ để chúng thần tới

thưởng thức, bức tranh của Thừa tướng, đương nhiên là sẽ rất đẹp. Nhìn
trục cuốn tranh cả nửa ngày mới mở trải ra được, có thể thấy bức tranh
không nhỏ, nhắc đến tả ý, tất nhiên sẽ là nói đến tranh sơn thủy. Vì thế mọi
người đều ôm theo cảm giác tôn kính đến mức ngưỡng mộ, nhìn về phía
bức tranh, rồi lập tức trợn mắt há hốc mồm ra, kinh ngạc thở dốc.

Hầu Thiết Tranh vuốt vuốt chòm râu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.