GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 156

nghe một tiếng “bốp” vang lên, Úy Trì Chính đã đánh vào tay của Mặc Nhi,
tay Mặc Nhi không vững, quả nho cũng văng ra luôn.

Bàn tay trắng nõn như ngọc của Mặc Nhi, bị đánh một cái, đỏ ửng hết

cả lên, tay kia của nàng giữ chặt lấy phần sưng đỏ, đôi mắt đã ươn ướt, lệ
chùng chình nửa muốn rơi nửa không, nhìn vô cùng đáng thương.

Úy Trì Chính cũng bị cú đánh ấy dọa cho ngây người, thấy dáng vẻ

đáng thương sợ sệt của Mặc Nhi, không khỏi có đôi phần hối hận, “Cô
nương ta không phải…… ta……” Nhưng tổn thương chung quy lại thì
cũng đã gây ra rồi, Úy Trì Chính “ta ta” cả nửa ngày, cuối cùng chẳng thể
giải thích được gì, chỉ đành biến thành một tiếng thở dài.

Tạ Lâm trông thấy cảnh tượng ấy, từ từ ngồi dậy, “Xem ra, Úy Trì đại

nhân đang chê phủ Thừa tướng thất lễ trước rồi.”

Úy Trì Chính nghe thấy những lời bóng gió kỳ quặc của Tạ Lâm, sắc

mặt liền tái đi, nhưng thấy dáng vẻ hốc mắt ngân ngấn lệ, một tay xoa lấy
tay kia nén nhịn đau của Mặc Nhi, chỉ đành kìm cơn giận xuống, nhẫn nại
nói: “Hạ quan không có ý nói như vậy.”

“Ồ?” Tạ Lâm nhướng nhướng mày, “Vậy sao?”.

Úy Trì Chính trầm mặc.

Tạ Lâm cười cười, bảo Khởi La chuyển một cái ghế tới, để Úy Trì đại

nhân ngồi. Nhưng Úy Trì Chính lại lắc đầu: “Hạ quan chỉ là có lời muốn
nói, không thốt ra được thì lòng không thoải mái, nói xong sẽ đi ngay.”

Tạ Lâm nhận chén trà Thục Hà đưa tới, chậm rãi chiêu một ngụm,

đoạn nói: “Úy Trì đại nhân có lời gì, xin cứ nói.”

Úy Trì Chính thấy động tác không nhanh không chậm của Tạ Lâm,

liền hơi có chút phân tâm. Vị Thừa tướng này, ngàn vạn vinh hoa phú quý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.