GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 22

“Bệ hạ bớt giận.”

Trái với mọi người, Tạ Lâm lại chậm rãi đứng dậy, mũi kiếm theo đó

mà trượt xuống cần cổ thanh manh của hắn đôi chút, thanh kiếm sắc bén,
phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, phản chiếu thẳng lên khuôn mặt của tên gian
tướng.

Sắc mặt Tạ Lâm trắng xanh, đôi con ngươi đen thăm thẳm như bầu

trời đêm, bị ánh sáng xanh toát ra từ thanh kiếm phản chiếu, càng thêm
phần trắng xanh dọa người.

“Không biết thần đã phạm phải tội gì, mà khiến bảo kiếm của bệ hạ lại

chỉ thẳng vào yết hầu mình, thần thấy rất hoảng sợ.”

Hắn không hề thối lui lấy một bước, hai tay trực tiếp chắp lại với

nhau, cũng chẳng mảy may run sợ trước thanh bảo kiếm bén nhọn, cong
lưng xuống, làm động tác khom lưng, thanh bảo kiếm nhẹ nhàng phát ra
một tiếng “soẹt”, lập tức để lại trên cần cổ trắng nõn một vết máu.

Còn thánh thượng thì phải lùi về sau một bước, mới tránh được hành

vi tự hại mình của hắn.

Ngũ quan của Tạ Lâm tuy rằng thanh tú, nhưng cần cổ lại trắng trẻo

nõn nà, nơi thanh kiếm chạm vào, đã cứa rách da, dòng máu màu đỏ tươi
lập tức tranh nhau trào ra từ miệng vết thương.

Thánh thượng không nhịn được vừa lén liếc nhìn vết máu trên cần cổ

của hắn thêm mấy lần nữa, vừa ho khụ khụ, lửa giận trong lòng bỗng dưng
vơi đi quá nữa, trầm giọng xuống nói:

“Tạ Lâm, ngươi không biết mình phạm phải tội gì sao?”.

“Thần không biết, nếu thần có chỗ nào không phải, thì xin bệ hạ chỉ rõ

cho.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.