GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 234

quyền lãnh đạo nghị sự của các đại thần, khiến hắn không khỏi bừng bừng
giận dữ.

Hôm nay chính là ngày thứ ba trong thời hạn đã định, chiếu theo thời

gian, Hầu Thiết Tranh nên vì ngàn vạn bách tính Giang Chiết, buông bỏ đại
quyền binh mã. Hiện giờ Tạ Lâm không ngừng cổ vũ các triều thần nhắc
đến chuyện lũ lụt ở hai vùng Giang Tô Chiết Giang, nhưng lòng lại đang
đặt ở nơi khác, không cần nói cũng biết. Úy Trì Chính không khỏi nghẹn
ngào nhìn về phía người thứ ba.

Hầu Thiết Tranh trong bộ triều phục, siết chặt tay thành nắm đấm,

khớp xương phát ra mấy tiếng “rắc” rất khẽ, hiển nhiên là có một sự tức
giận không hề nhẹ.

Minh Trọng Mưu nhìn khí thế thao thao bất tuyệt của đám triều thần,

lửa giận càng lúc càng lớn, cuối cùng không nhịn được nữa quát lớn: “Im
hết miệng lại cho trẫm!”.

Quần thần sợ đến thót tim, vốn còn định nói nữa, nhưng thấy lửa giận

của bệ hạ, trong lòng liền thấp thỏm, cuối cùng đại điện cũng trở nên im
lặng.

Minh Trọng Mưu nhìn về phía Tạ Lâm. Tạ Lâm chỉ cảm thấy cặp mắt

bén nhọn bắn đến chỗ hắn, không khỏi cúi đầu xuống, nhưng lại nghe thấy
giọng nói trầm thấp của Minh Trọng Mưu vang vọng trên đại điện: “Tạ
Lâm, ba ngày trước, trẫm bảo khanh viết thơ văn tự kiểm điểm, giờ thế nào
rồi?”.

“Bẩm bệ hạ, thần thơ văn đã viết xong, mời bệ hạ xem qua.” Nói đoạn

Tạ Lâm lấy từ trong ống tay áo dài ra một xấp giấy, hai tay dâng lên.

“Đưa lên đây.” Minh Trọng Mưu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.