GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 236

Tạ Lâm lộ ra vẻ sầu khổ, cung kính áp trán xuống sàn nói: “Thần có

tội, thần không biết nên hạ bút thế nào.”

Không biết nên hạ bút thế nào?

Hoàng đế bệ hạ nghe được câu trả lời của Tạ Lâm, hậm hực “hừ” một

tiếng, “Thám hoa lang vào năm Vĩnh Lưu, chỉ một bản thơ văn thôi mà
Thừa tướng đại nhân của trẫm lại không biết nên hạ bút thế nào sao?”.

“Quả thực thần không biết nên hạ bút thế nào,” Tạ Lâm cúi đầu nói,

“Thần tự kiểm điểm nửa tháng, bản thân tự thấy việc hạ bút dễ như trở bàn
tay. Nhưng lúc thật sự đặt bút xuống, lại cảm thấy những lời mình muốn
nói quá nhiều, những chỗ phải tự kiểm điểm quá lắm, cầm bút hồi lâu, mà
chẳng viết được chữ nào. Tờ giấy trắng bệ hạ nhìn thấy, có ý là lấy vô
thanh để thắng hữu thanh đấy ạ.”

“Hay cho cái ý lấy vô thanh để thắng hữu thanh, nửa tháng không gặp,

bản lĩnh ngụy biện của Tạ khanh thật sự càng lúc càng thuần thục rồi đấy,”
Minh Trọng Mưu tức giận đến bật cười, nghiến chặt răng nói, “Trẫm hiểu
rồi, thì ra là Tạ khanh tự nhận bản thân có nhiều chỗ sai, không viết ra
được, vì thế dứt khoát không viết phải không?”.

Trong lòng Tạ Lâm cảm thấy phủ nhận thì hình như không hay lắm,

không bằng cứ thẳng thắn cho xong, bèn cúi đầu kính cẩn nói: “Bệ hạ thánh
minh.”

Thánh minh? Thánh minh cái rắm ấy!

Có thánh minh nữa cũng bị tên gian thần như ngươi đùa giỡn trong

lòng bàn tay, làm hoàng đế như vậy, thì có ý nghĩa gì chứ?

“Tạ khanh, xem ra khanh tự nhận là có tội, vậy quay về lĩnh hai mươi

roi đi,” Minh Trọng Mưu lộ ra nụ cười âm hiểm lạnh lẽo, “Tướng quân Đại
Sở ta bị đánh ba mươi roi, chiếu theo thượng triều, thiết nghĩ khanh chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.