GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 235

Tổng quản nội giám Lại Xương bước xuống bậc thang, đi tới trước

mặt Tạ Lâm, hai tay nhón lấy hai góc trên tờ giấy trong tay hắn, chuẩn bị
nhận lấy, thì lại cảm thấy có một nguồn lực ngăn cản truyền tới, cúi đầu
nhìn, thì ra Tạ Lâm tóm chặt lấy tờ giấy không buông, Lại Xương ngẩn
người, giằng tờ giấy vài cái, nhưng vẫn không giằng được.

Minh Trọng Mưu đang ở trên ghế rồng, thấy Lại Xương lừng khừng

hồi lâu, cũng không biết đang làm gì, liền trầm giọng nói: “Lại Xương, sao
vậy?”.

Thánh thượng đã thúc giục, Lại Xương nhìn khuôn mặt không chút

cảm xúc của Tạ Lâm, không tiện giật mạnh, đành thì thầm: “Đại nhân, ngài
mau buông tay ra đi.”

Lúc ấy Tạ Lâm mới chịu thả tay ra. Lại Xương nhận lấy tờ giấy, thở

phào nhẹ nhõm, xoay người đi lên bậc thang, trình cho bệ hạ.

Minh Trọng Mưu nghĩ rằng Thừa tướng đại nhân mà đã ra tay, thì cho

dù nội dung có rỗng tuếch khiến người ta nổi cáu như lần trước, thì chí ít từ
ngữ cũng được trau chuốt, khiến người ta nhìn vào có cảm giác dạt dào lai
láng, không ngờ hai tay vừa mở ra, thì trên tờ giấy đến một chữ cũng không
có, một vết mực cũng không thấy dây, sạch sẽ như dáng vẻ tạo ra lúc ban
đầu của nó.

Tên Tạ Lâm này lại dám không viết một chữ nào!

Minh Trọng Mưu lập tức thu hai tay lại, phi tờ giấy đi, “Tạ Lâm,

khanh giải thích thế nào đây!”.

Tờ giấy bị phi đi quá mỏng, vốn dĩ Minh Trọng Mưu định ném nó vào

mặt Tạ Lâm, nhưng thực sự nó chẳng có chút lực nào, vừa mới chấp chới
được tí, thì đã nằm luôn xuống dưới đất rồi.

Giống như tâm tình của Minh Trọng Mưu, thay đổi rất nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.