GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 245

thể coi là đại bất kính, xưa nay Hầu Thiết Tranh chưa bao giờ phạm phải lỗi
này, hôm nay làm sao thế?

Ánh mắt uy nghiêm của Hầu Thiết Tranh nhìn chăm chú vào Minh

Trọng Mưu, khiến Úy Trì Chính thấp thỏm nảy sinh dự cảm không hay.

Tuy Hầu Thiết Tranh tuổi đã ngoại ngũ tuần, nhưng vẫn uy phong lẫm

liệt, triều phục dài rủ, đột nhiên bước lên trước một bước. Ông ta vốn dĩ là
trọng thần trong triều, nên vị trí đứng ở phía trước, cứ đi theo cái đà ấy,
khiến quần thần gần như tưởng rằng, ông ta đang sải bước lên bậc thang,
hướng đến ngai vàng!

Đúng lúc ấy đột nhiên có một người quát to, “Hầu Thiết Tranh!”.

Hầu Thiết Tranh nghe thấy tiếng quát, bước chân liền dừng lại,

nghiêng mặt nhìn chủ nhân tiếng quát —— Thừa tướng Tạ Lâm.

Chỉ thấy Tạ Lâm dường như không di chuyển gì, nhưng lại xoay

người, vừa hay chắn ngang đường sải bước của Hầu Thiết Tranh, sắc mặt
lạnh lùng nghiêm túc, không còn vẻ bình tĩnh dửng dưng, gian xảo đến
cùng cực nữa.

Tuy lời nói của Tạ Lâm đầy ép buộc, thao túng lộng quyền, giờ lại đột

nhiên đứng trên bậc thang, hoàng đế Vạn Triệu ngự trên đỉnh cao của
quyền lực, được hắn che khuất, ẩn sau bóng lưng không nhìn thấy gì.

Con người này……

Suy nghĩ của Hầu Thiết Tranh dao động, hơi khẽ thở dài, hai đầu gối

quỳ xuống, tháo chiếc mũ quan trên đầu xuống cầm trên tay, đặt xuống sàn
đại điện, thân hình rạp xuống, nặng nề khấu đầu.

“Bệ hạ, thần có tội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.