GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 333

nữa ngoắc ngoắc ngón tay với sư gia. Hàng lông mày của vị sư gia chợt
động, ánh mắt lộ ra thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn móc ngân phiếu từ trong
người ra.

Năm ngón tay Từ Triều Thanh úp lên, đè xuống tờ ngân phiếu, “Số

vừa nãy tăng thêm năm mươi vạn lượng nữa, tổng cộng sẽ là hai mươi lăm
vạn lượng, sau khi việc thành, sẽ là hai trăm năm mươi vạn lượng,” Từ
Triều Thanh thiếu chút nữa là nói trong hai hàng nước mắt, “Tạ đại nhân,
ngài thấy thế nào?”.

Tạ Lâm không nói gì, chỉ là hơi nheo mắt lại.

Trái tim Từ Triều Thanh lại càng khẩn trương.

Yên tâm đi, nàng ấy nhất định sẽ không bao giờ nhận đâu.

Lạc Thạch Thiên tự nhủ.

Tạ Lâm vốn dĩ không muốn làm quan chủ khảo, chắc chắn là vì sợ gặp

phải tình huống này. Nàng ấy đã sợ, thì sao có thể nhận thứ mà bản thân
mình sợ được? Người này thật sự thương dân như con, vị Từ đại nhân kia
đảm bảo sẽ thất vọng.

Lạc Thạch Thiên trong lòng đang trăm bề suy nghĩ, thì lại nghe Tạ

Lâm thở dài, “Hai mươi lăm vạn lượng, hai trăm năm mươi vạn lượng, Tạ
mỗ nhớ, bổng lộc một năm của Từ đại nhân, ngay cả số lẻ của khoản tiền
đó cũng không tới đúng không?”.

Từ Triều Thanh nghe xong tái mặt. Ông ta nhớ rất rõ vị Thừa tướng

đại nhân trước mặt đây là gian thần, lộng quyền nổi tiếng lừng lẫy, về việc
tham ô nhận hối lộ hắn ta nhất định là người đầu tiên, là người dẫn đầu. Sao
hôm nay đột nhiên lại nói ra câu này? Kỳ quặc thật, trong lời nói còn có
thâm ý khác. Lẽ nào Thừa tướng đại nhân không đi tuyến đường gian thần
nữa, mà đổi sang tuyến liêm khiết à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.