GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 377

này……” Gã không nhịn được nhìn xuống dưới lầu, “Vậy mà người này lại
tiện tay vứt đây.”

Nghĩ như vậy, khiến Lục Cận không khỏi cảm thấy không thể tin

được.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, hết thảy đều thấy rất thắc mắc.

Trầm Hòa Anh lúc ấy mới nặng nề gật đầu, “Vừa nãy, ta nhìn thấy Đỗ

Lăng kia, vung tay trả tiền cho chưởng quầy, thậm chí còn chẳng cầm tiền
thừa, e là gã Đỗ Lăng ấy không nghèo khó như Việt Trung Ngôn nói đâu.
Huynh nhìn phong tư khí độ của bọn họ đi, cũng chẳng giống người bình
thường chút nào, ta e là……”

Ba người còn lại không hẹn mà gặp đều đưa mắt nhìn nhau, Lục Cận

không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, kinh hãi nói: “Vừa nãy chúng ta còn
bàn luận sau lưng về đương kim Thừa tướng, còn nói sẽ cùng nhau ký tên
dâng thư, may mà chúng ta còn nhỏ giọng nói năng cẩn thận, lẽ nào đã bị
hai người bọn họ nghe được sao?”.

Sắc mặt Trầm Hòa Anh trông rất trầm trọng, “Đây chính là chuyện ta

đang lo lắng.”

Hai người bọn họ, rốt cuộc là ai?!

XXX

Trên đường, Minh Trọng Mưu nhớ tới những lời mấy người đó nói,

bèn cười bảo: “Mấy gã đó, cũng có chút tài năng đấy chứ, sau này gặp ở kỳ
thi, nói không chừng có thể có vài người xuất sắc, đi thi là đoạt giải. Tạ
Lâm, khanh nghĩ sao?”.

Tạ Lâm chậm rãi đáp: “Có nhiệt huyết, có tài năng, nhưng thế vẫn

chưa đủ.” Nàng khẽ lắc đầu, thở dài, “Quá trẻ, cần phải nếm chút khổ sở,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.