GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 405

Đúng lúc ấy, chén rượu đầy tràn, lại đột nhiên trôi đến trước mặt Giải

Luân.

Không hiểu tại sao Lục Cận cứ có cảm giác cái tên này có chút gì đó

quen tai, bất giác đánh giá gã này kỹ thêm một tí, hàng mày dài đôi mắt
sáng, tướng mạo dường như mang theo vài phần phong lưu. Khuôn mặt
này, cũng thấy quen lắm.

Giải Luân lập tức cầm chén rượu nên, uống cạn sạch, rồi mới nở nụ

cười, “Bệ hạ, từ sau khi diện kiến bệ hạ, thảo dân lại cho rằng, cách nói
chuyện của người ung dung, không kiêu ngạo, không nóng nảy, hài hước
mà bình dị gần gũi, không cần thiết phải có người thường chỉ dạy, Thừa
tướng đại nhân thân mang trách nhiệm của Thừa tướng, thiết nghĩ ngày
thường bận rộn, e là cũng khó có thời gian để chuẩn bị bài vở, nên hiệu quả
trong việc dạy học sợ là chỉ rất nhỏ thôi.”

Minh Trọng Mưu nghe những lời giống hệt nhau đã chán ngấy từ lâu,

giờ thấy xuất hiện mấy câu mới mẻ này, liền mỉm cười: “Ồ? Vậy theo
những gì ngươi thấy, ai làm thầy của trẫm thì tốt hơn?”.

Giải Luân đáp: “Thảo dân cho rằng, chi bằng bệ hạ cứ thỏa thích đọc

những gì mình muốn, chiêm nghiệm khắp cổ kim, thu vào tầm mắt trên
dưới vạn năm, tự khắc sẽ thành luận.”

Những lời này vừa thốt ra, khiến mọi người ngồi đó đều kinh hãi,

Minh Trọng Mưu liền thay đổi nét mặt, thả chén rượu xuống, “Nói tiếp.”

Giải Luân liếc nhìn Tạ Lâm đang đứng sau bệ hạ một khoảng hơi xa,

chậm rãi nói tiếp: “Thảo dân cho rằng, không chỉ Thừa tướng, mà toàn bộ
thần tử trong thiên hạ, tuy đều có thầy giáo, nhưng thầy giáo đều học từ
trong sách mà ra, tài trị quốc an dân của bệ hạ, hà cớ gì lại không thể học từ
trong sách?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.