GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 408

Lục Cận cúi đầu đáp: “Không dám, thảo dân chỉ là ăn ngay nói thật.”

“Khá khen cho câu ăn ngay nói thật. Ngươi là Lục Cận đúng không?”.

“Dạ phải.”

Tiếp sau đó, rượu nhạc linh đình, bệ hạ không hỏi nữa, nên mọi người

cũng được thở phào nhẹ nhõm, không còn khoảng cách vua tôi, tất cả đều
thoái mái ăn uống. Suy cho cùng Lục Cận cũng là thanh niên, lại đang lúc
vô cùng đắc ý, nên liếc nhìn sang Giải Luân ở bên cạnh, cũng không biết
hắn đang mải mê nhìn gì, mà nắm chặt chén rượu trong tay đến ngây người,
trong ánh mắt dường như có đôi phần mất mát.

Lục Cận vô cùng hiếu kỳ, bèn nhìn theo hướng ánh mắt hắn, thì thấy

tầm mắt hắn đang dõi theo Thừa tướng đại nhân mặc triều phục màu đỏ, vì
uống rượu nên sắc mặt có hơi tái, dựa vào cây cột trụ trong đình viện, hoàn
toàn tách biệt khỏi cung cảnh ăn uống ồn ào náo nhiệt này.

Hắn không kìm được cúi đầu hừ khẽ, trong lòng nghĩ những lời hắn

nói vừa nãy, một là vì muốn phản bác Giải Luân, hai là, cũng cảm thấy
Thừa tướng vốn dĩ là gian thần, căn bản không xứng làm thầy của Hoàng
đế, tranh thủ cơ hội này nói vài câu, để bệ hạ thay thầy giáo cũng được, mà
nếu không thay, thì mắng vu vơ vài câu, để bệ hạ có cách xử lý khác cũng
đâu có gì là không tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, bất giác lại nghĩ tới câu trả lời không lấy gì làm xuất

sắc lúc vừa nãy của Trầm Hòa Anh, đặt biệt là khi so sánh với Giải Luân, e
là……

Quả nhiên Lục Cận đã đoán đúng kết quả.

Bệ hạ vô cùng bất mãn với câu trả lời của Trầm Hòa Anh, nhưng hắn

cũng có thể coi là nhỉnh hơn người khác đôi chút, lại thấy bài thi viết cũng
tạm được, nên tước đi danh hiệu Bảng nhãn của hắn, rớt xuống Đệ tam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.