GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 518

thử đi, ngay cả liếc nhìn trẫm một cái, hắn cũng không muốn, lúc đặt chiếc
nghiên lên bàn, lông mày cũng cau hết cả lại, giống như rất khó chấp nhận,
nghĩ kỹ thì có khi còn tức giận nữa.

Lời vừa nói ra, quả nhiên Minh Trọng Mưu lại thấy lông mày Tạ Lâm

nhíu chặt.

Tạ Lâm nhíu mày thưa: “Bệ hạ, vật quý giá như vậy, vốn dĩ rất khó

bảo quản, nó lại là một cái nghiên mực, dùng thì sợ hỏng sợ vỡ, không
dùng, cứ để đấy lại thấy chướng mắt, vì thế, thần không nhận thì tốt hơn.”

Nghe đi, ngay cả cái từ “chướng mắt” gã này cũng nói ra rồi kìa, vội

vội vàng vàng đẩy trả lại kìa, rõ ràng là rất ghét cái nghiên này.

Minh Trọng Mưu chỉ cảm thấy một nỗi chua xót tức giận tầng tầng lớp

lớp trào lên trong lòng, hắn không nhịn được nói: “Tạ Lâm, ngươi thật sự
không thích cái nghiên mực này sao?”.

Tạ Lâm nghe ngữ khí của Minh Trọng Mưu có gì đó không đúng,

ngẫm nghĩ một lúc, cân nhắc câu chữ, rồi nói: “Bệ hạ, cổ nhân có câu, quá
đám mê một thứ gì đó sẽ mất hết chí khí, thần cảm thấy, bệ hạ đừng nên
tham luyến những thứ này mới tốt, tránh để kẻ khác lợi dụng.”

Nàng nói những câu này hoàn toàn là vì lo nghĩ cho bệ hạ mà thôi.

Nhưng bệ hạ thích cái nghiên mực này như thế, thậm chí đã ban thưởng cái
nghiên mực đó cho nàng rồi, nhưng vẫn cảm thấy ai oán khôn cùng, điều
này đối với thành tựu của một bậc đế vương, quả thực rất đáng lo ngại.

Nhưng Minh Trọng Mưu nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy như bị một

gáo nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống, thấm ướt lạnh luôn tim hắn,
“…… Những lời Thừa tướng nói rất đúng, quả thực không nên quá đam mê
một thứ gì đó để mất hết chí khí, trẫm hiểu rồi.” Hắn khoát tay cho Tạ Lâm
lui ra, trên mặt bất giác cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.