GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 631

Có lẽ do gió rét và tuyết lạnh nên gò má nàng có hơi ửng đỏ. Hoặc có

lẽ do gió rét nên đôi mắt nàng vẫn đen thẫm như mực, sắc mặt vẫn yên ả
lặng sóng.

Minh Trọng Mưu không nhìn ra được những dao động trong tâm tư

nàng, và cả đôi mắt có hơi vằn đỏ kia nữa.

Nàng cũng không để cho hắn nhìn thấy.

Vì thế khi nhìn thấy dáng vẻ cố chấp, hờ hững của Tạ Lâm, trái tim

Minh Trọng Mưu đau đớn như bị dao cắt.

“Tạ Lâm, nàng tàn nhẫn thật.”

Tạ Lâm nhếch nhếch khóe miệng, “Đa tạ lời khen của bệ hạ.” Nàng

nhìn bàn tay Minh Trọng Mưu đang nắm chặt cổ tay mình, đáp: “Bệ hạ có
thể thả thần về nhà được chưa?”.

Lúc ấy Minh Trọng Mưu mới phát hiện ra mình vẫn đang giữ chặt lấy

nàng, hắn vội buông tay như phải bỏng. Tạ Lâm liền quay người chuẩn bị
đi. Minh Trọng Mưu thấy nàng thật sự định bỏ đi, lại vội vàng túm lấy cánh
tay nàng.

Tạ Lâm dừng bước, nghiêng đầu nhìn bàn tay đang tóm lấy cánh tay

mình, rồi lại ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt sốt sắng của Minh Trọng Mưu.
Nàng không hề cười, mà chỉ bình tĩnh nhìn hắn. Trong đôi mắt vẫn luôn
bình thản của nàng, dù có là cảm xúc gì đi nữa, cũng đều bị giấu đi sau đôi
mắt ấy, trước giờ không để cho bất kỳ ai biết.

Nàng nhìn hắn, dường như muốn nhìn đến thiên hoang địa lão.

Thế nhưng bàn tay hắn lại khẽ run lên, cứ như thể trời đã sập, đất đã

nứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.