GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 633

Tiên đế, vì thế từ nay về sau thần nghĩ mình nên giống với toàn bộ văn võ
bá quan trong triều, lúc nào nên quỳ thì quỳ, lúc nào nên khấu đầu thì khấu
đầu, tránh để phụ hoàng ân. Sau này thần chỉ là thần thôi, tuyệt đối không
đi quá giới hạn.”

Minh Trọng Mưu nhìn nàng hồi lâu, vì nàng cúi thấp đầu nên hắn

không nhìn ra được cảm xúc của nàng, nhưng hắn biết, cho dù nàng có
ngẩng đầu lên thì hắn cũng vẫn không thể nhìn ra được.

Con người này có trái tim không? Nàng thật sự rất biết cách xát muối

vào vết thương người khác.

Minh Trọng Mưu tự mình cười giễu, khoát khoát tay, “Không cần,

trẫm biết nàng là bề tôi trung thực, trung thực đến mức quá đáng, nếu Tiên
đế đã miễn cho nàng phải quỳ, thì nàng không cần phải quỳ, trước đây thế
nào thì sau này thế đó.”

“Vâng, tạ ơn ân điển của bệ hạ.”

“Được rồi,” Minh Trọng Mưu lại khoát khoát ống tay áo, “không phải

nàng cứ khăng khăng muốn đi sao? Đi đi, đi đi, hôm nay trẫm không muốn
nhìn thấy nàng thêm nữa.”

“Vâng, thần xin cáo lui.”

Nàng đi càng lúc càng xa chẳng mảy may có chút lưu luyến, cuối cùng

ngay cả bóng lưng trên nền tuyết trắng cũng không thấy nữa.

Nàng ấy đã bao giờ ở gần mình chưa nhỉ?

Có lẽ là có, hắn từng đưa tay chạm thử rồi, trong lòng vẫn còn lưu lại

độ ấm của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.