GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 634

Nhưng nàng thật sự lạnh lẽo đến độ chưa từng sưởi ấm được trái tim

hắn sao? Đương nhiên là đã từng, nhưng sự ấm áp đó quá quá ngắn, nên đã
tan biến rất nhanh dưới cơn gió rét buốt ngày đông, cho dù hắn có liều
mạng muốn níu giữ đến mức nào, cũng không thể ngăn được chút ấm áp ấy
biến mất trong giá lạnh.

Giống như nàng chưa từng bước tới.

XXX

“Muội đi đâu về vậy?”.

Lúc Tạ Lâm vừa quay về phủ Thừa tướng, thì Lạc Thạch Thiên cũng

vừa bước chân ra khỏi cửa, gã đi về phía Tạ Lâm, vẻ mặt rất kiên nhẫn, “Ta
đã muội suốt từ lúc lúc tan buổi triều sáng đến giờ.”

Tạ Lâm không nhìn đến gã, mà đi lướt sang bên cạnh, nhấc chân sải

bước qua cửa lớn.

Lạc Thạch Thiên không ngờ ngay cả một câu chào hỏi nàng cũng

chẳng thèm nói, nhưng gã nuốt cục tức xuống, đuổi theo, vừa sải những
bước dài vừa lớn tiếng nói: “Tạ Linh Nhi! Sao muội không chịu nói năng gì
thế? Rốt cuộc muội đã đi đâu? Muội có biết bọn ta đều đã đợi muội rất lâu
rồi không?”.

Tạ Lâm bước chậm lại, “Bọn ta? Các nàng ấy cũng đợi sao?”.

Lạc Thạch Thiên vội bước vượt qua, đứng chắn trước mặt rồi cúi đầu

nhìn nàng. Bọn họ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, là thanh mai trúc mã, nên có
lẽ hiểu rất rõ về nhau, gã mang máng nhận ra được sự khác thường của
nàng.

“Muội có biết dạo gần đây mình có đôi chút quái lạ không?” Gã không

nhịn được nói, “bắt đầu từ cái hôm bệ hạ thiết yến đám tiến sĩ tân khoa

Liên Kết Chia Sẽ

    error code: 521
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.