GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 645

tạp, chỉ có thể đứng đó để mặc giá rét thấm vào cơ thế, cuốn đi mọi lo lắng,
cho đến khi cái lạnh ngấm vào tận xương cốt.

Nàng thậm chí còn không nói nổi một câu ấm áp với hắn.

“Thật sự rất ấm,” nàng nhớ Minh Trọng Mưu đã nói như vậy, “ấm như

một cơn gió rét lạnh thấu xương, buốt giá đến nỗi cả người trẫm đông
cứng.”

Nhưng nàng lại bảo hắn đến chỗ những phi tử của mình, ở chỗ nàng

chỉ có lạnh lẽo, lạnh lẽo đến cùng cực mà thôi, nàng thậm chí không thể
sưởi ấm chính bản thân mình, thì làm sao sưởi ấm cho hắn được?

“Ngự y nói thế nào?” Tạ Lâm tỉnh táo lại, khẽ hỏi.

“Cơ thể nhiễm phong hàn, đau đầu mệt mỏi, khuyên bệ hạ nên nghỉ

ngơi nhiều hơn, cảm xúc tốt nhất là luôn ở trạng thái ôn hòa, không được
nổi nóng, kê thêm vài thang thuốc, bệ hạ uống rồi có đỡ hơn, chỉ là cứ
khăng khăng đòi lên triều, nói rằng nếu không thượng triều, thì sợ là……
sợ là……” Lại Xương liếc nhìn Tạ Lâm, hốc mắt lại đỏ lên.

Tạ Lâm ngứa mắt cái thái độ ấp a ấp úng của ông ta, liền hỏi luôn: “Sợ

là cái gì?”.

Lại Xương nghiến răng, nói: “Sợ là Thừa tướng đại nhân sẽ quở trách

người, bệ hạ bảo, người không muốn ngày nào cũng bị Thừa tướng đại
nhân giáo huấn như vậy.”

Tạ Lâm trầm mặc.

(Nghe sao có mùi khổ nhục kế đâu đây)

“Bọn tiểu nhân không còn cách nào khác, đành bảo Ngự y kê mấy đơn

thuốc an thần nên bệ hạ mới bình tĩnh lại, giờ đang ngủ rồi, nhưng trong lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.