GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 646

ngủ mơ toàn gọi tên đại nhân thôi.”

Lại Xương dẫn Tạ Lâm đi tới trước cửa tẩm cung của Minh Trọng

Mưu, rồi khẽ thì thào bảo: “Tạ đại nhân, ngài đừng giáo huấn bệ hạ nữa, bệ
hạ đang vô cùng cáu giận, nói không hay thì thế nào cũng phiền muộn,
càng phát bệnh thì càng khó chữa, ngài nên nói dễ nghe một tí để bệ hạ
được vui vẻ, bệnh cũng có thể nhanh khỏi hơn.”

Dễ nghe? Cái gì dễ nghe?

Chỉ sợ Minh Trọng Mưu của lúc này, chỉ muốn nghe nhất một câu, mà

câu đấy là câu nàng không thể nói được nhất, không thể đồng ý được với
hắn nhất.

Tạ Lâm bất lực, đành bước vào.

Gió lạnh vờn rèm trướng, cảnh tượng mờ ảo, phảng phất thấy trên

long sàng hình như có người đang nằm. Tạ Lâm vén rèm lên, thấy Minh
Trọng Mưu đang ngủ say, khuôn mặt vẫn âm trầm lẩm bẩm mấy câu vô
nghĩa, Tạ Lâm nghiêng tai nghe thử, hình như là “Tạ Lâm, nàng nhớ kỹ cho
trẫm……”

Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, cứ như thể có thâm thù đại hận với

nàng.

Tạ Lâm phì cười, nhớ đến câu Lại Xương vừa nói, cái gì mà “trong lúc

ngủ mơ toàn gọi tên đại nhân thôi”, bất giác lắc lắc đầu, e là bệ hạ nhớ thù
nhớ hận với nàng thì có? Có lẽ lại nhớ đến dáng vẻ giáo huấn mình của
nàng, hắn không phục, nên ngay cả trong mơ cũng thấy hận.

Bàn tay Tạ Lâm đặt lên trán hắn, trên trán đang đắp một cái khăn ướt

để hạ sốt, chỉ là đã hơi khô, Tạ Lâm liền nhẹ nhàng cầm cái khăn lên,
nhúng vào chậu nước đặt bên cạnh, sau đó lại đắp lên trán hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.