GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 670

qua một lúc rồi nên thuốc không còn nóng nữa, hắn múc luôn một thìa, kề
gần môi nàng, “Nào, há miệng ra đi.”

Tạ Lâm muốn ngửa ra sau tránh đi, Minh Trọng Mưu thấy nàng muốn

từ chối, bèn làm động tác như muốn đưa thìa thuốc vào miệng mình, sau đó
dùng cách thức ấy bón thuốc cho nàng. Sắc mặt Tạ Lâm ửng hồng, mắt liếc
nhìn số thức ăn đang đặt trên bàn cách đó không xa, đó là đồ do Lại Xương
mang tới lúc vừa nãy, Tạ Lâm nói: “Bệ hạ, nếu người cứ nhất định muốn
vậy, thì thần có một điều kiện.”

Minh Trọng Mưu ngây người, cười đáp: “Nói.”

“Thần không muốn nhận kiểu…… kiểu hành vi này của bệ hạ,” nàng

nhìn nhìn cái thìa, cùng những ngón tay thon dài đang cầm cán thìa rất chắc
chắn trước mặt kia, trên mặt đỏ bừng, nàng cân nhắc câu chữ, rồi nói tiếp:
“Làm một cuộc trao đổi, thần cũng muốn làm giống bệ hạ, hầu bệ hạ dùng
bữa. Nếu bệ hạ đồng ý, thần sẽ chấp nhận.”

Minh Trọng Mưu nhìn đến số thức ăn trên bàn, đồng ý rất sảng khoái:

“Được, nàng không được phép hối hận đâu đấy.”

Tạ Lâm không ngờ hắn lại đồng ý thoải mái như thế, không nhịn được

ngây ra, Minh Trọng Mưu lại đưa thìa tới, nàng đành cúi đầu ngậm lấy cái
thìa uống thuốc, lúc ngước mắt lên nhìn Minh Trọng Mưu, lại thấy biểu
cảm dịu dàng, ánh mắt sâu thăm thẳm toát lên vẻ nồng nàn của hắn, khiến
Tạ Lâm lại một lần nữa đờ đẫn.

Hắn theo sát ánh mắt nàng, khiến nàng không biết nên trốn vào đâu.

Cứ như thế, Minh Trọng Mưu bón từng thìa từng thìa, Tạ Lâm cũng

uống từng thìa từng thìa, thuốc cũng vơi đi từng chút từng chút một cho tới
khi nhìn thấy đáy bát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.