GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 875

Bất luận có nói gì đi chăng nữa, Sử Đạt quả thực là một nhân tuyển có

khả năng trở thành Thừa tướng nhất, mọi người đồng loạt liếc nhìn ông ta,
nghĩ thầm chí ít Sử đại nhân cũng nên tỏ thái độ đi chứ, để sau này còn tiện
bề đi theo.

Kết quả Sử Đạt chỉ khoanh tay trước ngực, trầm mặc không nói, cũng

không biết đang suy nghĩ điều gì.

Mọi người thấy Sử Đạt không có thái độ rõ ràng, bất giác đưa mắt

nhìn nhau, dựa vào suy nghĩ của cấp trên mà nói, cách nghĩ của Sử Đạt có
lẽ sẽ không khác là mấy so với cách nghĩ của bệ hạ, nhưng Sử Đạt lại tựa
hồ như đang tránh xa những phiền phức của triều đình, không kiêu ngạo,
cũng không suy sụp. Kiểu như việc có làm Thừa tướng hay không, chả liên
quan gì đến ông ta.

Mọi người đột nhiên cảm thấy chuyện này e rằng không như mình đã

nghĩ, tới lúc ấy bầu không ồn ào náo loạn mới giảm xuống. Quần thần dựa
hồ nhớ ra hoàng đế Vạn Triệu vẫn còn đang ngồi trên ghế rồng, vừa ngẩng
đầu lên nhìn, chạm ngay phải ánh mắt lạnh lùng không chút để tâm của bệ
hạ, lúc tia nhìn ấy quét đến khuôn mặt bọn họ, tất cả không hẹn đều vội
vàng cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra trên trán rơi tí tách xuống sàn.

Cuối cùng đại điện cũng hoàn toàn yên tĩnh rồi.

Từ cổ chí kim, thần tử cũng có thể chèn ép được vua.

Ngón tay Minh Trọng Mưu khẽ khàng gõ nhịp lên tay ghế rồng, đột

nhiên nhớ tới câu này.

Thế nào gọi là thần tử, là những người chia sẻ vui buồn lo lắng với

vua, đó là bổn phận của thần tử. Nhưng nếu vua bạc nhược, mà thần tử lại
hùng mạnh, thì chuyện thần tử chèn ép vua cũng chẳng có gì là lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.