GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 877

Hắn nói rất bé, nhưng âm thanh lại truyền đi khắp cả đại điện, giống

như thể vang vọng bên tai các đại thần, “Thật đúng là bất hạnh, ôi những
cánh tay đắc lực của trẫm.” Minh Trọng Mưu thở dài, trong lời nói toát lên
vẻ thâm sâu. “Trẫm may mắn thật, vì Đại Sở vẫn còn đến giờ, vẫn chưa sụp
đổ.”

Trong lòng tất cả càng thêm thấp thỏm, không biết bệ hạ đang có ý gì.

Cho đến giờ phút này, quần thần mới sâu sắc hiểu được thế nào gọi là

thiên uy khó đoán.

Bệ hạ rõ ràng không hề nặng lời, nhưng ẩn ý khó diễn tả trong câu chữ

khiến cho quần thần không rét mà run.

Mọi người vốn dĩ cứ tưởng bệ hạ có ý định bảo vệ cho Tạ Lâm, nên

trong lòng đều đang bồn chồn, thì lại nghe Minh Trọng Mưu cười nói tiếp:
“Các khanh không phải muốn nhìn thấy Tạ Lâm sao? Nhưng trái lại trẫm
thấy đây là một hành động thừa thãi, tranh cãi của các khanh, trẫm thấy nực
cười lắm, đây hoàn toàn là việc không cần thiết.”

“Trẫm nói cho các khanh hay, Tạ Lâm đúng là nữ đóng giả nam, các

khanh nhìn thấy là biết ngay thôi.”

Quần thần sốc nặng, không ngờ Tạ Lâm còn chưa xuất hiện, bệ hạ đã

thừa nhận thay nàng rồi.

Rồi lại nghe Minh Trọng Mưu nói: “Mấy cái tội khi quân đó đều là

những lời vô căn cứ. Trẫm đã biết từ lâu rồi.”

“Tạ Lâm đang mang thai con của trẫm, các khanh đều biết, hậu cung

của trẫm chưa có đứa con nào, hiện giờ đứa bé này là huyết mạch duy nhất
của trẫm, đứa bé sinh ra sẽ là hoàng trưởng tử. Có chuyện gì hãy đợi đứa bé
sinh ra rồi nói tiếp.” Nói đoạn, Minh Trọng Mưu chậm rãi đứng dậy, cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.