GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 97

Tạ Lâm nhếch khóe môi,

“Mấy năm trước, thần từng làm quan ở Hộ bộ, nhưng cũng chỉ trong

thời gian hai tháng thôi, thần không nghĩ là bệ hạ lại biết. Chuyển quy đổi
ra tiền bạc này, chẳng qua cũng là lúc đó vừa hay đọc lướt qua, nên hiểu
được sơ sơ vậy thôi, huống hồ, Thừa tướng vốn dĩ chính là làm đủ các thể
loại công việc lặt vặt khác nhau, những việc thường thường không muốn
hiểu, nhưng cứ thấy nhiều, tự nhiên cũng thành hiểu. Sau khi bệ hạ tự mình
chấp chính, e là còn hiểu thấu đáo hơn cả thần.”

Hai ba câu nói đã phủi sạch sự nghi ngờ của mình, đúng là đồ cáo

“già”.

Minh Trọng Mưu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn như ngọc

của Tạ Lâm, trong lúc mơ hồ, lại nhớ tới hôm đó, lúc quần áo của Thừa
tướng đại nhân cởi ra được một nửa, để hở một khoảng ngực, lộ ra bức
tranh màu đỏ tươi thắm, là bức tranh gì ý nhỉ? Hình như là hai con chim?

Hoàng đế bệ hạ đương nhiên không biết, hôm ấy Tạ Lâm vì để trợ

hứng, lên đã đốt mê hương ở trong phòng, hoàng đế tuy rằng chịu đựng
được cơn dục vọng, trở thành Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng hít vào không ít,
lúc đó đã bị ngấm mê hương, thành ra không nhớ rõ được tình hình.

Hôm ấy biểu cảm của Tạ Lâm, như thế nào ý nhỉ?

Không nhớ rõ. Nhưng chắc chắn không phải nghiêm trang như bây

giờ!

“Bệ hạ không sai,”

Tạ Lâm rũ mắt xuống nói,

“Sai là ở lời nói thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.