GIANG HỒ XẢO KHÁCH - Trang 157

Lão ngập ngừng hỏi:
‐ Tùng Vĩ giúp Cốc Thừa Tự tìm lại Nhĩ Lan à? Tùng Vĩ nhìn lại Cốc

Thừa Tự.

‐ Vì nghĩa sư tôn, sư đồ, Tùng Vĩ phải nhúng tay vào thôi. Tùng Vĩ có

cái

đầu, còn Cốc Thừa Tự có võ công. Nếu hai chúng ta phối hợp sẽ dễ dàng

tìm

được tung tích của Nhĩ Lan.
Tùng Vĩ quay lại, nghiêm giọng nói:
‐ Thi ân bất cầu báo. Phàm người ra ân tất có ý đó. Tùng Vĩ nghĩ, người
cứu lão Cốc ra khỏi tuyệt lao võ lâm chắc chắn biết rõ câu chuyện của

lão Cốc

với Trương Kiệt. Một khi y có được Ngọc Chỉ thần châu chưa chắc đã

đáp ứng

đòi hỏi của lão Cốc.
Lão Cốc gật đầu.
12
‐ Tùng Vĩ! Lão Cốc nhờ sư tôn. Nếu ông trời còn thương lão Cốc thì sẽ
phù hộ cho Nhĩ Lan được bình an.
Tùng Vĩ nheo mày:
‐ Tùng Vĩ sẽ nghĩ cách. Vậy chừng nào lão Cốc mới gặp vị ân nhân đó?
‐ Đêm mai, trên Phong Ma sơn.
‐ Tùng Vĩ và lão Cốc sẽ đến Phong Ma sơn. Lão Cốc gật đầu.
‐ Võ công của người này không phải tầm thường đâu. Sợ Tùng Vĩ sư tôn
sẽ gặp nguy hiểm.
‐ Càng nguy hiểm chừng nào, càng cho lão Cốc thấy được tình của sư

tôn

Tùng Vĩ đối với lão.
Tùng Vĩ vừa nói vừa lấy viên Ngọc Chỉ thần châu đưa lên trước mặt

quan sát. Đôi chân mày Tùng Vĩ nhíu lại:

‐ Hê!
Lão Cốc Thừa Tự tò mò đến bên Tùng Vĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.